Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 729: Thành ý




Cố Tu Văn đòi cưới Lục Văn Tình?

Lục Cảnh Nghiễn bất ngờ, ngu ngơ ngay tại chỗ.

Vậy, quãng thời gian này Cố Tu Văn chăm sóc nhà họ, cũng không phải là chỉ vì tán thành Lục gia nhà họ thích hay làm việc thiện, cũng không phải là bởi vì yêu thích Thất Lý Hương, thậm chí cũng không liên quan đến mối quan hệ giữa Cố Vân Khê với Lục Văn Tình luôn.

Chỉ là bởi vì... Cố Tu Văn thích Lục Văn Tình?

Vậy Lục Văn Tình thì sao chứ?

Thường xuyên tặng bánh ngọt cho Cố gia, chẳng lẽ cũng không liên quan đến việc củng cố mối quan hệ giữa Cố gia và Lục gia, để trải đường cho việc buôn bán của nhà mình theo như lời nàng ấy nói, mà bởi vì nàng ấy cũng ái mộ Cố Tu Văn đây sao?

Lục Cảnh Nghiễn cảm thấy đầu óc của mình có hơi rối loạn rồi.

"Biết đột nhiên nhắc đến chuyện này đúng thật là có hơi đường đột, hơn nữa, cũng có thể mời quan môi đến cầu thân, nhưng ta nghĩ nếu như mời quan môi đến, trái lại sẽ hơi bức bách, không bằng tại hạ cứ đến hỏi trước một câu."

Cố Tu Văn nói: "Vả lại, tại hạ tâm duyệt Lục cô nương, đã muốn cầu hôn, tại hạ cũng phải tự mình đến để bày rõ thành ý..."

Nghe Cố Tu Văn nói như vậy, Lục Cảnh Nghiễn trầm mặc một hồi.

Mặc dù nhà họ Lục rất có uy danh ở huyện thành, nhưng chẳng qua bọn họ cũng chỉ là một nhánh trong đó, cho dù có gia cảnh hậu đãi, cũng chỉ là nhà thương nhân bình thường mà thôi.

Cố Tu Văn là huyện lệnh của bổn thuyện, từng đỗ tiến sĩ, là nhánh bên của Cố gia ở kinh thành, có danh tiếng không tồi ở đây, sau này cũng sẽ được thăng chức.

Nếu như Lục Văn Tình có thể gả cho Cố Tu Văn, tuy nói là vợ kế, nhưng quan hệ giữa Cố Vân Khê với Lục Văn Tình vô cùng tốt, cộng thêm nhân phẩm của Cố Tu Văn, có lẽ cuộc sống vợ chồng sẽ trôi qua hoà thuận, trôi chảy như ý.

Nếu như quyết định xong việc chung thân đại sự cho Cố Văn Tình rồi, hắn cũng có thể hoàn toàn yên tâm.

Có điều, hôn nhân đại sự, lợi ích và môn đăng hậu đối là một chuyện, trong lòng thật sự không thích lại là một chuyện khác.

Mặc dù, Lục Cảnh Nghiễn cảm thấy việc hôn sự này cũng coi như phù hợp, nhưng vẫn cảm thấy phải hỏi ý của Lục Văn Tình một chút.

Tất cả đều dựa theo tâm tư của nàng ấy làm chuẩn.

Lục Cảnh Nghiễn quyết định chủ ý, hành lễ với Cố Văn Tình rồi nói: "Lọt vào mắt xanh của Cố đại nhân vốn là một chuyện vui, chỉ là cha mẹ của ta và tiểu muội đều đã sớm qua đời, loại chuyện này, thân là huynh trưởng như ta cũng không dám tự ý quyết định chủ ý lung tung."

"Còn xin Cố đại nhân trở về trước đi, đợi ta bàn bạc với tiểu muội xong, sẽ trả lời với Cố đại nhân một cách thoả đáng."

Thấy Lục Cảnh Nghiễn cũng không hề đồng ý việc này một cách qua loa, trái lại vô cùng cẩn thận, Cố Tu Văn cũng nhìn ra được hắn là cực kì yêu thương Lục Văn Tình, liền gật đầu: "Lục đại thiếu gia nói rất phải, lần này tới cũng là muốn biểu lộ tâm ý, cũng không vội đòi câu trả lời chắc chắn, còn xin Lục thiếu gia và Lục chưởng quỹ bàn bạc kỹ lưỡng một phen, tại hạ sẽ chờ câu trả lời."

"Hôm nay đã đến cầu thân, không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa, những thứ này là một ít tâm ý của tại hạ, còn xin Lục thiếu gia và Lục chưởng quỹ đừng ghét bỏ."

Cố Tu Văn nói xong, cầm một hộp gấm mảnh dài từ bên trong một đống quà tặng được quấn lụa đỏ rực rỡ muôn màu, dùng hai tay đưa cho Lục Cảnh Nghiễn: "Phiền Lục thiếu gia giao thứ này cho Lục chưởng quỹ xem."

"Chắc chắn rồi." Lục Cảnh Nghiễn đồng ý.

Sau khi ngồi một hồi, Cố Tu Văn đứng dậy cáo từ, còn Lục Cảnh Nghiễn thì phái người đi tìm Lục Văn Tình, bảo nàng ấy làm xong thì quay về nhà một chuyến.

Buổi trưa, Lục Văn Tình trưa trở về, mang theo nụ cười tươi như hoa.

Thuộc hạ dọn cơm canh xong, huynh muội hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện ở phòng khách.

"Trông muội rất cao hứng, hôm nay có chuyện gì tốt à?" Lục Cảnh Nghiễn gắp một đũa cá chiên sốt cà cho Lục Văn Tình.