Dầu trong nhà không nhiều, một lần chiên không được bao nhiêu, Tô Mộc Lam chỉ có thể phân ra từng đợt từng chút từng chút mà chiên dần.
Bận rộn một lúc lâu, tất cả cơm cháy mới có thể chiên xong, ráo dầu sau đó trải ra ở trong rổ phơi khô, mà mớ cơm cháy được chiên sớm nhất kia, xem bộ dạng thì đã ổn rồi.
Tô Mộc Lam gắp một miếng đưa vào miệng, hương vị béo ngậy giòn tan nhanh chóng lan tỏa trong miệng.
Trứng là trứng trong chuồng, bột mì và kê vàng đều là trong tự nhiên không gây hại, cộng thêm nhiệt độ dầu thích hợp, cơm cháy này thật sự rất ngon.
Xem ra, bản thân nếm thử lần đầu đã nhận được thành công mỹ mãn.
Trong lòng Tô Mộc Lam rất vui, tự tin mà gọi đám nhóc qua, đem cơm cháy nhét vào lòng bàn tay của bọn nó, “Có thể ăn rồi, mau qua đây nếm thử, ta ăn mùi vị rất ngon.”
Nếu Tô Mộc Lam đã nói ngon rồi, đám nhóc nhanh chóng đen cơm cháy trong tay nhét vào trong miệng.
“Rất ngon.”
“Vừa giòn vừa béo ngậy, đúng là rất ngon.”
“So với bỏng ngô cảm giác còn ngon hơn.”
“So với bánh hạch đào trước đó ngon hơn nhiều....”
Đám nhóc khen đến không ngậm miệng được, đem cơm cháy kê vàng trong tay nhét vào trong miệng, nhưng lại không nỡ trong phốc chút ăn hết, một miếng vào miệng rồi sau đó nhai lâu một lúc, lúc này mới nuốt xuống.
“Nương, cơm cháy này ngày mai lấy đi thị trấn bán sao?” Bạch Thủy Liễu hỏi một câu.
“Ừm.” Tô Mộc Lam gật đầu, “Nếu như khoai lang sấy dẻo đã không thể bán thì phải nghĩ món ăn khác, để tránh phải đến lúc đó lỡ như bỏng ngô cũng không thể bán được, không có thứ đồ nào có thể kiếm tiền.”
“Nhưng lần này chỉ có một mình cơm cháy, sau này còn phải làm nhiều món ăn hơn, như vậy thì không cần quản xảy ra sự cố gì, chúng ta vẫn có đồ có thể bán kiếm tiền.”
Ở trong xã hội cổ đại như vậy, không có thương hiệu hay bằng sáng chế nào đáng tin, bỏng ngô còn tốt hơn một chút, tạm thời người khác không biết, giống như khoai lang sấy dẻo là loại món ăn không có quá nhiều kỹ thuật, sẽ rất nhanh chóng bị người khác bắt chước, doanh số nhất định sẽ giảm xuống.
Đa dạng hóa sản phẩm để nâng cao khả năng chống lại rủi ro, có thể nói là điều cấp thiết.
Những chuyện này khá phức tạp, điều Tô Mộc Lam muốn nói quá nhiều nhưng có thể đám nhóc cũng không hiểu nên chỉ đơn giản đề xuất hai câu.
Đám nhóc trố mắt nhìn nhau, tất nhiên đối với chuyện này không hiểu lắm, trên mặt lộ ra rất nhiều sự bàng hoàng và bối rối.
Chỉ có duy nhất Bạch Thủy Liễu gật đầu, “Nương nói con hiểu rồi, giống như rau cải vậy, cái gì cũng trồng một ít, ngộ nhỡ loại rau kia trồng không tốt, rau khác vẫn có thể lấp cho chỗ thiếu hụt, đủ cho trong nhà ăn.”
“Chính là đạo lý này.” Tô Mộc Lam khen ngợi mà nhìn vào con gái, cười lên, “Bọn con nhanh chóng ăn hết cơm cháy, đi nghỉ ngơi một lúc, đợi một lát sau chúng ta đi xới đất.”
“Được!”
Đám nhóc nhanh chóng đáp lại, nhưng cũng không nỡ một lần mà ăn hết mớ cơm cháy kia, chỉ bê đến trong phòng, dần dần ăn.
Tô Mộc Lam thì đem mớ cơm cháy đã phơi ổn thỏa rồi, đều thu dọn vào.
Ngày hôm sau.
Trên phiên chợ náo nhiệt như thường ngày, Tô Mộc Lam cùng Bạch Lập Hạ đến thị trấn, bắt đầu trải sạp rao bán.
“Bỏng ngô thơm béo vừa miệng, một văn tiền một gáo, cơm cháy vừa béo vừa giòn, một văn tiền hai lạng....”
Khi tiếng bán hàng rong du dương lan tràn trên đường phố, ánh mắt kinh ngạc củba người khác lần lượt lướt qua.
Có người lấy làm lạ cái gì là bỏng ngô, có người kinh ngạc cái gì là cơm cháy, còn có người ngạc nhiên vì lúc trước lên chợ thường mua sạp khoai lang sấy dẻo của Tô Mộc Lam, lần này rốt cuộc lại không có khoai lang sấy dẻo.