Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 716: Thẳng thắn




Dù sao cũng phải xem đại phu, Bạch Thạch Đường cũng nên thảo luận thương lượng với Tô Mộc Lam mới được.

Phùng thị thật sự không nghĩ quá nhiều, chỉ gật đầu, "Được rồi, nếu cần phải xem thì đi tìm chúng ta, hoặc tìm Kim Bắc cũng được." "Được." Bạch Thạch Đường gật đầu bừa.

Nhìn Phùng thị và Tiểu Thúy đi xa, Bạch Thạch Đường nắm chặt cái roi đuổi bò trong tay, khuôn mặt đầy vẻ hoảng loạn.

Một lúc lâu sau, hắn mới cúi đầu, đánh xe bò đi về phía nhà mình.

"Đã trở lại rồi à?" Tô Mộc Lam vừa cho mì sợi đã quấy xong vào trong nồi hấp, nhìn thấy Bạch Thạch Đường buộc bò ở kia, cười nói, "Ta còn nói buổi trưa không biết ngươi có muốn trở về ăn cơm hay không, mì sợi làm hơi nhiều."

"Ngươi đi rửa tay đi rồi dọn cái bàn, bọn nhỏ cũng sắp trở lại, chờ mấy đứa bé về thì ăn cơm."

Tô Mộc Lam vừa nói chuyện, vừa thêm vài khúc củi vào trong bếp lò.

Củi bị thiêu cháy phát ra tiếng nổ lách tách.

Bạch Thạch Đường "Ồ" một tiếng, nghe theo lời nói của Tô Mộc Lam mà làm, đi tới lu nước múc nước rửa tay, bày biện cái bàn cùng băng ghế.

Người thì đang làm việc, nhưng đầu óc lại ngổn ngang suy nghĩ.

Câu nói "muốn có con" của Phùng thị vẫn luôn vang vọng ở trong đầu, làm đầu óc của Bạch Thạch Đường hơi quay cuồng.

Tô Mộc Lam thật sự muốn một đứa bé sao?

Nàng muốn cùng hắn sinh một đứa sao?

Nói như vậy, liệu có phải Tô Mộc Lam có tình ý với hắn hay chăng …

Bạch Thạch Đường miên man suy nghĩ, băng ghế trong tay sắp xếp bừa bãi trong vô thức.

Chờ đến khi Tô Mộc Lam từ nhà bếp ra ngoài sân liền nhìn thấy trên bàn chất đầy ghế.

Hơn nữa cái ghế kia là cái nọ chồng lên cái kia, chồng lên cao như vậy, lại không bị đổ xuống.

Khi nào thì Bạch Thạch Đường lại biết làm trò tạp kỹ này thế nhỉ?

Tô Mộc Lam nghi ngờ mà nhìn Bạch Thạch Đường, "Ngươi làm gì đó?"

Suy nghĩ trôi dạt tới nơi xa lập tức bị kéo lại, Bạch Thạch Đường hoàn toàn trở nên tỉnh táo, sau đó hắn nhìn thấy khuôn mặt tiếu lệ của Tô Mộc Lam đang ở trước mặt của chính mình.

Trong lòng hoảng hốt, tay run lên …

ăng ghế vốn bị chồng đến cực cao bất ngờ "rầm rầm" rơi xuống

mặt đất.

ăng ghế làm tinh xảo rắn chắc, bị rơi xuống như thế cũng không quan trọng, chẳng qua là rơi từ nơi cao như vậy xuống nên chỗ nào cũng nằm ngổn ngang ghế.

Khuôn mặt Bạch Thạch Đường hơi nóng lên một chút, vội vàng nhặt hết những băng ghế về, đặt ở bên cạnh cái bàn, lại đi cầm giẻ lau, lau khô đất bụi bám trên băng ghế.

Thấy Bạch Thạch Đường rõ ràng hoang mang rối loạn, Tô Mộc Lam càng thêm tò mò, ánh mắt hạ xuống, "Là…… Có chuyện gì sao?"

Thật đúng là có việc.

Có việc muốn hỏi một câu……

Trong lòng Bạch Thạch Đường hơi căng thẳng một chút, sau một hồi ngập ngừng, vẫn ấp a ấp úng mở miệng, "Ta … Ngươi …"

Tô Mộc Lam thấy thế, nhoẻn miệng nở nụ cười, "Nói chuyện mà cũng nói lắp, có chuyện gì nói thẳng là được, không cần do dự như vậy."

"Là chuyện … chuyện … là … Muốn có con …" Chuyện này, có phải là thật hay không?

Bạch Thạch Đường nói một nửa, mặt đỏ tới mang tai, lại không mở miệng hỏi thành câu hoàn chỉnh được.

Mà Tô Mộc Lam nghe xong lời này, lập tức sửng sốt.

Chuyện này …

Đang êm đẹp, sao Bạch Thạch Đường lại đột nhiên mở miệng nói muốn một đứa con chứ?

Hơn nữa, hắn nói chuyện này với nàng, chẳng lẽ muốn có con cùng nàng hay sao?

Chuyện này xem như là cầu tình yêu hay sao?

Như thế có phải là quá thẳng thắn hay không…

Tô Mộc Lam chợt cảm thấy đầu óc hơi hỗn loạn.

Sinh sống ở bên cạnh Bạch Thạch Đường đã được gần hai năm, có thể nói là nàng cũng đủ hiểu biết nhân phẩm của hắn đối nhân phẩm của hắn, hơn nữa mỗi ngày sớm chiều ở chung, nếu nói không có một chút tình ý nào thì cũng không có khả năng.

Chẳng qua là mỗi ngày đều đối đãi với nhau lễ phép như vậy, lại thường giúp đỡ và quan tâm lẫn nhau, cho nên tập mãi thành thói quen vẫn duy trì phương thức ở chung nhưng tôn trọng nhau như khách.

Bạch Thạch Đường chợt muốn tiến thêm một bước …