Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 704: An tâm




"Vết thương của ngươi còn chưa khỏi hẳn, nếu muốn đưa cái gì tới nơi này thì thông báo một tiếng cho lão nhị là được."

"Thúc đừng khách khí như vậy, đây chỉ là việc nhỏ, cháu có thể làm được, cháu bị thương tay phải, tay trái không liên quan." Thường Đại Lực nhếch miệng cười nói, "Hơn nữa, vết thương nhỏ này chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, không bị thương gân cốt, chỉ bị thương ngoài da, không có việc gì."

Lưu Tiên Hưng thấy Thường Đại Lực nói như vậy, đành phải nói, "Vẫn phải cẩn thận một chút, nghỉ ngơi tử tế thì sẽ khỏi nhanh hơn."

"Trong rổ này của ngươi đựng cái gì thế?" "Cháu đi mua một ít vải." Thường Đại Lực trả lời.

Lưu Tiên Hưng nhẹ nhàng mở ra.

Đúng là vải, hơn nữa có đủ loại kiểu dáng, một giỏ tre lớn như, số lượng thật sự không ít.

"Sao mua nhiều như vậy?"

Thấy Lưu Tiên Hưng dò hỏi, Thường Đại Lực hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Thân thể cô mẫu không tốt, không thể lo liệu chuyện này, cháu lại không biết nên mua cái gì, liền đi tới tiệm vải nhìn, mua một ít về"

"Đúng rồi, phía dưới còn có một ít son phấn, đến lúc đó có thể dùng để trang điểm."

Thường Đại Lực nói đến điều này, chân tay hơi luống cuống một chút.

Trong nhà không có người lớn có thể nhọc lòng, lúc này hắn thật đúng là luống cuống tay chân, không biết nên làm như thế nào mới tốt, mới đúng.

Nhưng hắn biết, mình có thể nghĩ đến cái gì thì đều đặt mua về, xem thứ này có thể sử dụng được thì mua.

Lưu Tiên Hưng biết suy nghĩ của Thường Đại Lực, chỉ cười vỗ vỗ bả vai của Thường Đại Lực, "Đứa trẻ có lòng, ta mang mấy thứ này vào trước."

Hai người vốn không dự định nói đến chuyện thành hôn, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thường xuyên gặp mặt cũng không có vấn đề gì.

Lúc này quyết định kết hôn, ngược lại sẽ phải quan tâm tới chuyện đó.

"Đúng rồi, thúc, còn có cái này." Thường Đại Lực móc ra một cái túi màu tím căng phồng từ trong ngực ra, nhét vào tay Lưu Tiên Hưng.

"Đây là……"

Lưu Tiên Hưng hơi kinh ngạc nhận lấy.

Sau khi ước lượng số lượng, nghe tiếng động bên trong, lập tức hiểu rõ trong túi này đựng cái gì.

"Ngươi làm gì vậy?"

Lưu Tiên Hưng đem trả lại túi bạc.

"Thúc … đừng chối từ." Thường Đại Lực nói, "Nương thằng chịu khổ nhiều năm như vậy, trong lòng dù gì cũng có vướng mắc, cho dù lúc này đã đồng ý hôn sự này, cháu đoán trong tay nàng ấy dù gì cũng có phần bất an."

"Cháu không có bản lĩnh lớn gì, mấy năm nay làm việc cũng tích cóp được một số tiền, tuy so với việc buôn bán của nương thằng Hổ bây giờ không đáng là bao, nhưng cháu nghĩ, giao mọi thứ mà cháu có cho nàng ấy cầm, để nàng ấy biết cháu toàn tâm toàn ý đối đãi với nàng ấy, có lẽ trong lòng nàng ấy có thể yên ổn hơn một chút."

"Cho nên số tiền này, cháu cần thiết phải đưa, thúc cứ nhận lấy đi.

Nói câu không khách khí thì sau này cháu chính là con rể của ngài, chúng ta là người một nhà, nếu là người một nhà, số tiền này cũng chẳng phân biệt của thúc hay cháu nữa."

Lưu Tiên Hưng nghe Thường Đại Lực nói như vậy, hơi hơi gật đầu, duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Ta hiểu suy nhĩ của cháu"

"Cháu làm cũng đúng, rốt cuộc những thứ biểu đạt tấm lòng này cháu không nói, không làm thì tấm lòng của cháu người khác cũng không nhận ra được, cũng không nhìn thấy được, còn khi cháu đã tỏ vẻ ra thì con bé mới có thể càng chắc chắn hơn." "Đúng là ý đó." Thường Đại Lực nở nụ cười.

Tráng hán thân cao tám thước, khi cười vô cùng chín chắn, lại hơi thẹn thùng một chút như con nít.

Bạch Thạch Đường cười theo, cầm lấy chén trà trên bàn trà, ngăn lại suy tư trên mặt.