"Ngươi nói gì hả!" Tên râu quai nón không nuốt nổi cục tức này, quát lại.
"Chính mình làm chuyện mất mặt, còn sợ người khác nói sao?" Có người khinh thường mà nhìn về phía tên râu quai nón, không kiên nhẫn nói, "Ta hỏi ngươi, vừa rồi khi có người hỏi đường ngươi, vì sao ngươi cố ý chỉ sai đường cho người ta?"
"Ta……" Tên râu quai nón không ngờ chuyện này có người biết được, lập tức nghẹn lời.
"Nếu ngươi không trả lời được, ta liền nói cho ngươi nghe nhé, là ngươi nghĩ nhiều người tới tỷ thí như vậy, lại có người không tìm được đường, dứt khoát liền nói sai đường, làm cho hắn không tìm được từ đường của Lục thị."
"Mặc dù đối phương lại tìm được đúng đường, ngươi cũng có thể nói ngươi cũng không thường tới huyện thành, không quen thuộc huyện thành, không phải cố ý, nhưng đối phương lăn lộn như vậy, cơm chiên trong tay khẳng định sẽ bị nguội đi, dẫn đến không thể ăn."
"Ngươi muốn dùng loại biện pháp này làm cho đối phương không đủ tiêu chuẩn, giảm bớt đối thủ cạnh tranh, thật đúng là kế sách hay đó!"
Râu quai nón đối mặt với lời chất vấn, á khẩu không trả lời được, khuôn mặt xị ra đỏ bừng, nhưng vẫn cãi lại nói, "Nói hươu nói vượn, căn bản không ai tới hỏi đường, các ngươi đều vu oan cho ta……"
"Không ai hỏi đường? Ngươi không nhìn xem, người hỏi đường người đang ở trước mặt ngươi đó!" Người nọ lạnh lùng cười nói.
Tên râu quai nón vội vàng giương mắt đi tìm, quả nhiên nhìn thấy ở bên cạnh có thiếu niên trẻ tuổi đang bận rộn bưng trà đổ nước, nhìn hơi quen mắt.
Nhìn kỹ lại thì phát hiện ra đây chẳng phải là thiếu niên cầm theo đồ ăn đi khắp nơi hỏi đường hay sao, chẳng qua lúc này đã thay đổi toàn bộ quần áo trên người, dáng người cũng không lam lũ như vừa rồi.
Tuy tên râu quai nón không biết rõ nội tình, nhưng bây giờ cũng suy nghĩ cẩn thận.
Thiếu niên này chính là người của Hồng Vận Lâu, chuyên môn đi hỏi đường của những người tới tham gia tỷ thí đầu bếp, lấy việc này để thử bọn họ.
Vẻ mặt râu quai nón lập tức trắng bệch.
Mà vị thủ lĩnh cầm đầu Hồng Vận Lâu kia cũng cất cao giọng nói, "Thân là đầu bếp, làm thức ăn muốn đi vào lòng người thì điều chú ý nhất chính là nhân phẩm đoan chính, nếu phẩm hạnh đạo đức không tốt, đó là việc nguy hiểm nhất."
"Trong lòng ngươi đã có ý nghĩ xấu xa, vì có thể có thêm khả năng thắng cuộc mà cố ý gây cản trở cho người khác, nếu sau này đứng trước lợi ích, không chừng sẽ làm ra chuyện xấu gì nữa."
"Hồng Vận Lâu ta quả quyết không thể muốn người như ngươi, mời ngươi trở về đi."
Vị thủ lĩnh nói như vậy, đám thuộc hạ cũng phụ họa theo.
Mà tên râu quai nón bây giờ mặt lúc đỏ lúc trắng, đối mặt với những lời chỉ trích quanh mình, chỉ hận không được tìm khe đất chui vào, đành cúi thấp đầu, xách theo đồ vật của chính mình nhanh chóng chạy đi.
Bộ dạng hoang mang rối loạn, đi như trốn vậy.
Tô Mộc Lam cùng bọn nhỏ thấy tình cảnh này, hiện tại liếc nhìn lẫn nhau, đều hiểu ý cười.
"Thật đúng là trò hay xuất hiện, xem vô cùng thoải mái đó."
"Người tốt có nhận được hồi báo tốt, người xấu nhận lại điềm xấu, không phải không có quả báo, mà là chưa tới thời điểm." "Làm người vẫn phải hành động đoan chính mới ổn thỏa…" Mấy đứa bé ríu rít bàn tán với nhau.
Lúc này, sắc trời đã không còn sớm, mặt trời đã lên cao giữa trời, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam liền dẫn bọn nhỏ đi ăn cơm trưa.
"Đến huyện thành rồi, tới nhà ăn cơm đi." Cố Vân Khê nói, "Bảo mấy đầu bếp nữ trong nhà làm mấy món xào tinh tế để ăn, vừa vặn cũng có thể nghỉ một chút ở trong nhà."
Trời chưa sáng đã rời giường, lên đường, xếp hàng, bận việc cả ngày, lúc này đúng là hơi mệt mỏi một chút.
Nhà họ Cố cũng không coi là xa lạ, Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam nghĩ nghĩ, liền đồng ý.
"Đi trong nhà ăn một bữa cơm cũng được, chỉ sợ Cố đại nhân rất bận rộn, cũng đừng cố tình mời Cố đại nhân trở lại."
Tô Mộc Lam nói.