Mì …
Bạch Thủy Liễu như suy tư gì đó, có điều nhìn thấy bộ dạng các đệ đệ muội muội của mình vui mừng nhảy nhót khi thấy nàng thông qua vòng tỷ thí đầu tiên, cho nên tạm thời đặt chuyện này ở phía sau, chỉ vô cùng cao hứng mà đi tìm đám người Tô Mộc Lam nói chuyện.
Tiếp tục ăn thử.
Có cơm chiên trứng gà châu ngọc của Bạch Thủy Liễu ở phía trước, kế tiếp vài người, gần như đều không có một cái hoặc là hai, ba cái thẻ bài.
Hán tử trung niên đỉnh đầu hơi trọc lốc, duỗi tay gãi gãi da đầu bóng loáng, "Chỗ ngồi này không ổn, chọn tướng quân bên trong người què mà cũng không chọn ra được, nhiều người như vậy, nhìn cũng là đã từng làm đầu bếp, sao ngay cả một tiểu cô nương cũng không bằng chứ?"
"Haiz, vừa rồi tiểu cô nương kia làm cơm chiên, ngay cả ngươi cũng không giơ thẻ bài lên, ta còn nghĩ ngươi mắt cao hơn đầu, ngay cả cơm chiên như vậy mà cũng coi thường." Một người vóc người cao gầy ở bên cạnh bĩu môi nói.
"Ngươi hiểu cái gì, cái này gọi là lời nói đi ngược với hành động." Hán tử hói đầu nói, "Nếu đều giơ thẻ bài lên, mười người chúng ta ít nữa đều muốn nhận con bé làm đồ đệ, con bé cũng không biết nên chọn ai mà, phải không?"
"Phải không giơ thẻ bài lên, mới có thể làm tiểu cô nương này chú ý tới ta, ngươi không thấy vừa rồi tiểu cô nương từ đầu tới đuôi nhìn ta chăm chú sao, đến lúc đó ta nói thu con bé làm đồ đệ, con bé nhất định sẽ đồng ý."
"Ta lại thấy, tiểu cô nương kia đoán chừng hận ngươi thì có." Vóc người cao gầy cười nhạo nói, "Đến lúc đó tiểu cô nương lại cứ không chọn ngươi, xem ngươi làm sao."
"Không thể có khả năng đó…"
Bạch Thủy Liễu thông qua khảo thí, đám người Tô Mộc Lam rất phấn khởi, vây quanh Bạch Thủy Liễu vừa nói chuyện, vừa đi ra ngoài.
Đang đi tới, Bạch Lập Hạ túm túm Tô Mộc Lam tay áo, "Nương, là người kia."
Tô Mộc Lam nhìn theo ánh mắt của Bạch Lập Hạ, quả nhiên nhìn thấy kẻ râu quai nón cố tình chỉ sai đường cho người ta.
Tô Mộc Lam đảo mắt nhìn, ngăn cản bọn nhỏ, "Đi, nương mang các ngươi đi nhìn trò hay."
Trò hay?
Bọn nhỏ lập tức sửng sốt.
Sau khi nhận thấy đội ngũ giám khảo bên kia đến thì nhón chân mong chờ, chờ đến khi thấy đến phiên tên râu quai nón, liền hiểu rõ ý, chỉ đi theo Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đi trở về.
Không đi quá gần tới phía trước, không xa không gần, vừa vặn có thể thấy rõ tình huống bên kia.
Mà bên này đội ngũ đã đi tới phía trước, rất nhanh liền đến phiên râu quai nón.
Người nọ phụ trách thử cơm nhìn thấy râu quai nón, liền thẳng thắn xua tay, "Không đủ tiêu chuẩn, người tiếp theo."
Râu quai nón lập tức nóng nảy, "Ta làm cơm chiên đều chưa có nếm, vì sao đã nói không đủ tiêu chuẩn?"
"Trên đường đã làm cái gì, có lẽ trong lòng ngươi cũng rất rõ ràng, những chuyện như thế này không cần vạch trần, làm ầm ĩ đến mức mất hết thể diện phải không." Người nọ hơi mất kiên nhẫn,
"Nhanh lên một chút, người ở phía sau đều còn đang chờ."
"Ta làm cái gì? Ta chính là không thẹn với lương tâm." Tên râu quai nón thấy người nọ quyết tâm không cho người ăn thử cơm chiên mà ăn làm, cũng vô cùng tức giận, "Có phải ai cho các ngươi lợi lộc gì hay không, liền muốn đuổi chúng ta đi?"
"Mọi người tới đây mà nhìn nè, tỷ thí này nói là công bằng công chính, cơm chiên này của ta còn chưa ăn đã nói không đủ tiêu chuẩn, đây không phải là bắt nạt người khác sao?" Tên râu quai nón ồn ào một hồi.
Người ở xung quanh bị tiếng ầm ĩ bất thình lình mà hấp dẫn lại đây, khi biết được nguyên do trong đó, mọi người tốp năm tốp ba bàn tán với nhau.
Giọng nói đè xuống rất thấp, nhưng râu quai nón lại có thể phân biệt rõ ràng, những người đó không phải chỉ chỉ trỏ trỏ người nọ, mà là đều nhìn hắn mà bàn tán, chỉ chỉ trỏ trỏ không thôi.
Càng có người nhìn về phía hắn phỉ nhổ, "Thật mất mặt"