"Đây là món ngon nhất mà ta từng nếm thử."
"Nói nhỏ một câu, món ăn này còn ngon hơn món mà nương của chúng ta làm nữa, nhưng mà chuyện này ta sẽ không thừa nhận đã nói đâu…" Bạch Trúc Diệp nói xong lời này còn giả làm mặt quỷ.
Bộ dạng này khiến cho Bạch Thủy Liễu không nhịn được cười, vươn tay nhéo hai má mập mạp trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Trúc Diệp.
Tuy nhiên, tâm trạng vốn đang căng thẳng của Bạch Thủy Liễu cũng bởi vì mấy muội muội và đệ đệ đùa giỡn nên đã tiêu tan hơn nửa rồi.
Chẳng bao lâu sau đã đến lượt của Bạch Thủy Liễu.
Bên cạnh đã có người mở cái rương gỗ lớn của Bạch Thủy Liễu ra, lấy ra nồi đất ở bên trong và múc cơm rang chia cho mười vị kia nếm thử.
Cơm rang lúc này vẫn còn ấm áp, bởi vì được để trong nồi đất đậy nắp cẩn thận nên lúc này vừa mở ra liền có hơi nóng bay lên.
Theo hơi nóng còn có mùi hương ngào ngạt của cơm và trứng gà bay ra.
Sắc mặt của mười người đang nghiêm túc cũng hơi buông lỏng, nhìn thoáng qua nhau, đợi cho cơm rang đã được chia ra thì liền cầm lấy đũa hoặc là thìa trước mặt để múc một ít vào trong miệng.
Ăn xong miếng đầu tiên thì cả mười người đều không ai buông chiếc đũa hoặc chiếc thìa trong tay xuống cả, mà lại ăn thêm miếng thứ hai.
Có người còn ăn miếng thứ ba, miếng thứ bốn….
Cơm trong đĩa cũng không được phân nhiều lắm, có mấy người đã ăn xong rồi, đang cầm khăn lên lau miệng.
Đợi đến khi bắt đầu bỏ phiếu thì trong mười người có tới chín người nâng bảng gỗ lên.
Đã vượt qua sáu người!
Trong lòng của Bạch Thủy Liễu lập tức nhẹ nhõm, sau đó vô cùng kích động ôm lấy Tô Mộc Lam bên cạnh: "Nương, con thông qua rồi."
"Con có thể làm được mà." Tô Mộc Lam nhẹ giọng nói.
Và trong đám đông bên cạnh cũng phát ra tiếng kêu thán phục.
"Chín bảng gỗ đấy, cũng không ít đâu."
"Đúng vậy, ta đứng ở chỗ này đã được một lúc lâu rồi, nhiều nhất cũng chỉ có tám bảng, ta đã nghĩ đó là nhiều nhất rồi, kết quả bây giờ còn có chín bảng."
"Nhìn trông cũng chỉ là tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi thôi, thật sự rất lợi hại…."
"………"
Người bên ngoài bàn tán sôi nổi, còn trong mười người kia, có một vị trưởng giả ngồi ở giữa, vuốt chòm râu đã hoa râm của ông rồi vẫy tay với Bạch Thủy Liễu: "Tiểu cô nương, ngươi lại đây một chút."
Bạch Thủy Liễu nghe lời đi tới, vén áo hành lễ với mọi người.
"Ngươi nói thử xem, hoa tỏi này ngươi đã làm như thế nào mà trải qua thời gian lâu như vậy nhưng khi ăn vẫn rất giòn?"
"Trước tiên, hoa tỏi và củ cải sợi sẽ được xào qua dầu, đã nấu qua dầu nóng thì dù có để nguội cũng sẽ không dễ dàng bị hấp hơi nước nên sẽ không mềm đi, hơn nữa khi ta rang cơm thì sẽ trần qua rau xanh trước, chỉ để chín ba phần còn lại thì sẽ để hơi nóng của cơm ủ chín là được, như vậy cho dù ủ nóng trong thời gian dài thì hoa tỏi và cà rốt đều sẽ không bị chín già." Bạch Thủy Liễu trả lời chi tiết.
"Không tồi." Lão giả khẽ gật đầu: "Có thể căn cứ vào thời gian nấu ăn để dùng các phương pháp nấu ăn khác nhau là kỹ năng cần thiết để trở thành một đầu bếp trưởng, có thể làm được điểm này thì thật sự khó có được."
"Ngươi đã thử rất nhiều lần đúng không?"
"Cũng may chỉ cần thử hơn mười lần." Bạch Thủy Liễu gãi lỗ tai, có chút ngượng ngùng cười nói: "So với dự đoán của ta thì vẫn là nhanh hơn một chút."
Lão giả lập tức nở nụ cười: "Rất tốt, ngươi đi đến bên cạnh để nhận thẻ bài, rồi chuẩn bị cho trận thi đấu tiếp theo đi."
"Cảm ơn." Bạch Thủy Liễu lại vén áo hành lễ rồi vui mừng hạnh phúc đi đến bên cạnh nhận thẻ bài, sau đó nghe đối phương nói về vòng thi tiếp theo.
Trận thi đấu thứ hai diễn ra vào ba ngày sau, địa điểm thi vẫn là nhà thờ tổ như cũ, nhưng mà lần này phải tự mình mang theo nguyên liệu để làm ngay tại hiện trường.
Bắt đầu vào giờ Chính Tỵ, và kết thúc vào Chính Ngọ, đúng một canh giờ.
Món ăn cần làm là mì sợi.