Bạch Thạch Đường thấy vậy liền kéo xe trâu lại, rồi chắp tay với đối phương: "Vị tiểu ca này có chuyện gì thế?"
"Xin hỏi, nhà thờ tổ của Lục thị đi như thế nào vậy? Hôm nay ta vốn dĩ muốn đi tham gia cuộc thi nấu ăn nhưng lại không biết rõ đường đi như thế nào." Người đang cõng nồi sắt là một nam tử trẻ tuổi, nhìn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người không cao nhưng thân thể có vẻ cực kì khỏe mạnh, làn da có hơi ngăm đen, nhếch miệng cười thì nhìn có chút chất phác.
"Cứ đi theo con đường này, đến quán trà Nhạc Ký thì rẽ về phía nam, sau khi đến tiệm cầm đồ Mạnh Ký thì lại đi về phía đông, cứ như vậy đi thẳng là được, bây giờ ở chỗ đó chắc cũng đang tụ tập nhiều người, chắc ngươi đi đến đó là sẽ thấy thôi."
Bạch Thạch Đường nói: "Chúng ta cũng muốn đi sang bên đó, nếu thật sự không quen thuộc đường đi trong huyện thành thì cứ đi theo chúng ta sang bên đó."
"Không làm phiền." Nam tử trẻ tuổi nhếch miệng cười nói: "Ta còn phải chờ một người nữa rồi mới đi sang bên đó, đường đi đã hỏi rõ ràng rồi thì lát nữa ta có thể đi sang bên đó được."
Không muốn đi cùng với người lạ thì cũng là chuyện bình thường, thấy nam tử nói như vậy thì Bạch Thạch Đường cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ chắp tay và lại điều khiển xe trâu đi tiếp.
Đi một lúc nữa thì lại gặp được người hỏi đường.
Cũng hỏi là đi nhà thờ tổ của Lục thị như thế nào.
Cũng là một nam tử trẻ tuổi, trong tay cầm theo một hộp đồ ăn, rõ ràng là cũng muốn đi tham gia cuộc thi nấu ăn.
Nhưng mà hắn cũng không hỏi Bạch Thạch Đường mà là hỏi một vị tráng hán ở bên cạnh, vị tráng hán kia đang vác một sọt trúc ở sau lưng, trong sọt có một thìa sắt dài nhô ra, hình như cũng là một vị đầu bếp.
Nam tử trẻ tuổi rất lễ phép hỏi thăm.
Vị tráng hán có râu quai nón kia thì hình như có chút thiếu kiên nhẫn vì bị chặn lại, chỉ lấy tay gãi lỗ tai, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi đi thẳng phía trước, đi đến ngã tư thì đi về hướng bắc, sau khi đi qua năm sáu ngã tư nữa thì đi về hướng đông, lúc đó cũng đã gần đến rồi."
"Cảm ơn vị đại ca này." Nam tử trẻ tuổi cảm ơn, sau đó xách hộp thức ăn vội vàng đi về phía trước.
Hiển nhiên là đang sợ đồ ăn trong hộp sẽ bị nguội.
Đám người Tô Mộc Lam đang ở trên xe trâu nhìn cảnh tượng như vậy, đều hai mặt nhìn nhau và thì thầm.
"Người này chỉ sai đường rồi." Bạch Trúc Diệp nhỏ giọng nói.
"Không những là chỉ sai, mà còn chỉ về hướng ngược lại nữa." Bạch Mễ Đậu hừ một tiếng: "Nói chuyện chắc chắn như vậy thì không giống như không nhớ rõ đường mà là cố tình chỉ sai đường."
"Đúng vậy, rất có lý." Bạch Lập Hạ trầm giọng nói: "Cuộc thi nấu ăn có rất nhiều người tham gia, nếu có thể đuổi đi một người thì phần thắng của hắn cũng sẽ cao hơn một ít."
"Người này thật sự rất ác độc…." Bạch Thủy Liễu hơi nhíu mày.
"Để ta đi dạy bảo hắn." Cố Vân Khê là một người trong mắt cũng không chịu được một hạt cát nên lập tức muốn nhảy xuống xe trâu.
Tô Mộc Lam ngăn cản cô bé lại: "Trước tiên không vội vã được, bây giờ nếu đi tìm người đó, mà người ta nói một câu là nhớ nhầm đường thì chúng ta cũng sẽ không có cách nào cả, ngược lại có thể sẽ bị đối phương nói chúng ta vu oan giá họa, việc khẩn cấp trước mắt vẫn là nên tìm người vừa rồi và chỉ đúng đường cho hắn."
Ít nhất trước hết phải đảm bảo nam tử xui xẻo kia có thể tham gia cuộc thi nấu ăn một cách suôn sẻ.
Bạch Thạch Đường hiểu ý, quăng roi trong tay, điều khiển xe trâu đi nhanh hơn để đuổi theo nam tử trẻ tuổi kia.
Còn chưa đuổi kịp thì liền thấy người nọ lại đang hỏi đường một người khác.
Người được hỏi đường cũng đang cầm một cái gì đó trong tay, trông giống như một người đầu bếp.
Nhưng người đầu bếp này lại là một người tốt bụng, sau khi chỉ rõ ràng đường đi thì còn hỏi đối phương có muốn đi cùng với hắn không.
Nam tử trẻ tuổi cười khéo léo từ chối, nói bản thân còn phải chờ thêm người rồi mới đi, sau đó cảm ơn đối phương và tiếp tục đi về phía trước.