Nghe Cố Vân Khê nói xong thì ba đứa nhỏ khác cũng có chút lo lắng.
"Nếu như vậy thì chắc là ai đi sớm, xếp hàng sớm thì sẽ có lợi hơn."
"Chắc là thế…"
"Vậy thì sáng mai chúng ta phải dậy sớm giúp đại tỷ xếp hàng mới được."
"Ngươi cũng đã nghĩ tới điều này thì những người khác chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy, ta đoán là sẽ có rất nhiều người tối nay đã lên huyện thành rồi, chỉ chờ tới sáng mai sẽ đi xếp hàng trước."
"Vậy….
làm sao bây giờ?"
Ba đứa nhỏ bàn bạc một lúc, cuối cùng cũng không thảo luận ra
được cách nào cả.
"Các con thật là, đừng bận tâm đến vấn đề này, Thủy Liễu đã có biện pháp từ sớm rồi." Tô Mộc Lam mím môi cười không ngừng.
"Biện pháp gì?" Bốn đứa nhỏ, ngay cả Cố Vân Khê cũng ngạc nhiên hỏi.
"Chuyện này thì ngày mai các ngươi sẽ biết." Bạch Thủy Liễu ra vẻ bí mật, chớp chớp hai mắt.
Bốn đứa nhỏ càng thêm ngạc nhiên nhìn lẫn nhau.
Hôm sau.
Cũng trùng hợp là ngày nghỉ ngơi của tộc học nên bốn đứa nhỏ vốn cũng đang quan tâm việc thi nấu ăn của Bạch Thủy Liễu nên đều cùng muốn đi lên huyện thành.
Cũng đã lâu cả nhà không đi ra ngoài chơi cùng nhau rồi, bây giờ thời tiết cũng ôn hòa, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam liền mang bọn trẻ cùng nhau đi lên huyện thành luôn.
Sợ đi lên huyện thành bị muộn, sẽ phải xếp hàng lâu nên khi trời còn chưa sáng thì tất cả đã rời giường và bắt đầu thu xếp rồi.
Bạch Thủy Liễu cũng đã thức dậy từ sớm để làm cơm rang trứng, sau khi nếm qua hương vị thấy không có vấn đề gì thì lúc này mới lấy nồi đất có thể giữ nhiệt tốt ra, sau đó đun nóng nồi một chút rồi bỏ cơm vào.
Bọc bên ngoài bằng lá cây ngô đồng để giữ ấm, sau đó đặt vào trong một cái hộp lớn.
Bốn mặt bên trong hộp đều được lót một lớp bông thật dày, để lại chỗ có thể vừa vặn nhét nồi đất vào giữa, vừa giữ không để nồi lắc qua lắc lại khi đi, vừa có thể giúp giữ nhiệt.
"Đây là bí mật mà Thủy Liễu tỷ đã nói phải không." Cố Vân Khê nhìn cái hộp lớn vuông vắn kia, cười nói.
"Đúng vậy, chính là cái đó." Bạch Thủy Liễu cười nói: "Vẫn là Trúc Diệp giúp ta khâu bông lót vào đấy, làm như vậy thì cho dù phải xếp hàng cả một buổi sáng thì cơm trong nồi đất cũng sẽ không bị nguội."
"Chỉ là…." Bạch Trúc Diệp gãi đầu: "Như vậy thì cơm rang sẽ vẫn nóng, nhưng đậy kín như vậy thì sợi cà rốt, hoa tỏi,...….
có thể nào sẽ không được giòn nữa hay không?"
Cơm rang vừa được làm ra thì độ mềm mại của cơm sẽ được kiểm soát rất vừa phải, rau củ ăn cùng cũng sẽ vẫn lưu giữ được vị giòn ngon và thơm, nếu đặt vào trong nồi đất để giữ nhiệt thì sẽ phải ủ nóng một thời gian, đến lúc lấy đồ ăn ra thì cơm cũng sẽ trở nên mềm hơn, không được giòn như lúc mới làm xong.
"Chuyện này hả." Bạch Thủy Liễu lại ra vẻ thần bí: "Vậy chờ đến lúc đó cho các ngươi thử nếm một miếng, xem có giòn hay không?"
Nghe Bạch Thủy Liễu nói như vậy thì bốn đứa trẻ lại hai mặt nhìn nhau, đều suy đoán xem Bạch Thủy Liễu cuối cùng thì sẽ dùng biện pháp gì.
Có thể nào còn đặc sắc hơn cả hộp bông giữ ấm này hay không.
Bốn đứa nhỏ đang đoán lung tung còn Bạch Thủy Liễu thì cũng không nói gì cả, chỉ đứng cười nhìn bọn chúng đoán mò.
Đi thẳng một đường lên đến huyện thành.
Có lẽ bởi vì hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi nấu ăn, cho nên huyện thành có vẻ náo nhiệt hơn những ngày bình thường.
Trên đường đi, lúc nào cũng có thể nhìn thấy có người mang theo hộp đựng thức ăn, hoặc là cầm theo nồi sắt.
Có vẻ như có người thì mang theo cơm đã làm ở nhà đi, có người thì lại chuẩn bị rang cơm ngay tại chỗ.
Trên đường có nhiều người nên tốc độ xe trâu của Bạch Thạch Đường hơi chậm một chút.
Đang đi thì có một nam nhân cõng một cái nồi sắt ở sau lưng và vội vã đi về phía đám người Bạch Thạch Đường, sau đó chắp tay:
"Làm phiền một chút."