Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam đang nấu cơm trưa ở cách vách, vừa nghe thấy động tĩnh bên tộc học không đúng cho lắm, Bạch Thạch Đường liền đứng cách tường sân ngó sang xem một chút, đúng lúc nhìn thấy Hàn thị và Bạch Hữu Quang đang ầm ĩ ở bên trong, nên lập tức xoay người nhảy từ bên nhà sang đây.
Kéo bọn nhỏ ra phía sau lưng, thấy Hàn thị và Bạch Hữu Quang nảy sinh ác độc muốn đánh người nên Bạch Thạch Đường dứt khoát cũng ra tay, sau mấy quyền mấy đá thì Hàn thị và Bạch Hữu Quang đều tê liệt ngã xuống mặt đất, rầm rì kêu đau.
"Người đâu, nhanh tới đây đi, Bạch Thạch Đường này sắp đánh chết người rồi, bà con mau đến xem một chút, là muốn bắt nạt cô nhi quả phụ chúng ta đây mà, là muốn tính mạng của chúng ta…." Hàn thị khóc lóc nức nở.
"Gào cái gì mà gào, còn có mặt mũi để gào sao?"
Bạch Khang Nguyên bởi vì vừa rồi phải che chở cho mấy đứa nhỏ nên cũng bị Hàn thị và Bạch Hữu Quang đánh vài cái, trên trán và trên mặt đều đã bị thương, bây giờ cũng đang đau đến mức nhe răng trợn mắt, ông nhổ một ngụm nước bọt xuống đất: "Nhà của mình đã tự mang đi bán cho người khác rồi, bây giờ người ta dùng vào việc gì thì liên quan gì đến các ngươi?"
"Ngang ngược, không nói lý, còn ở bên trong tộc học làm loạn lên, tùy tiện đánh người, bây giờ ngươi làm việc ác còn muốn cáo trạng trước sao!"
"Bà già chết tiệt này thật sự không biết xấu hổ là gì!"
"Đồ lòng dạ hiểm độc nhà ngươi, chỉ biết ngang ngược với người trong nhà, ngươi đánh bọn nhỏ là tính thể hiện bản lĩnh gì ở đây, ngươi thử động vào một ngón tay của ta xem ông đây đánh chết ngươi hay không!"
"Ta nhổ vào! Thôn Bạch gia chúng ta sao lại sinh ra loại người ghê tởm đến như vậy, phải đuổi mấy người này ra ngoài!"
"Đúng vậy, ở lại thôn Bạch gia chúng ta thì sẽ mang đến tai họa!" "…."
Nghe thấy động tĩnh bên tộc học nên những người ở trong xưởng và các gia đình ở bên cạnh đều vội vàng chạy tới đây, sau khi biết Hàn thị và Bạch Hữu Quang làm loạn tộc học, đánh bọn nhỏ thì đều vô cùng tức giận.
Đặc biệt là những gia đình có đứa nhỏ bị đánh, lúc này càng vô cùng đau lòng, lập tức vươn tay đánh Hàn thị và Bạch Hữu Quang mấy cái.
Nhưng chỉ đánh vài cái như vậy thì không đủ hả giận, thôn dân vẫn tràn đầy phẫn nộ, hận không thể ăn tươi nuốt sống Hàn thị và Bạch Hữu Quang.
Tộc học không cần bọn họ trả tiền mà vẫn cho bọn trẻ đi học, bọn họ vốn là gia đình nông dân mấy đời đều bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, bây giờ thì con cháu hậu bối có thể sẽ phát triển đi ra ngoài, ngay cả Huyện thái gia cũng rất coi trọng đấy.
Hàn thị và Bạch Hữu Quang gây náo loạn ở trong tộc học thì đó chính là muốn chặt đứt hy vọng và suy nghĩ của bọn họ.
Thật sự rất đáng giận!
Hàn thị thấy bản thân gào khóc nhưng không khiến cho mọi người xung quanh đồng tình, cũng không có người nào chỉ trích Bạch Khang Nguyên và Bạch Thạch Đường cả, mà ngược lại tất cả đều nói bà không đúng, nên liền hướng về phía thôn dân quát mắng: "Miệng của các ngươi đang phun phân gì thế, nói gì thì nói, trong nhà thờ tổ của gia tộc vẫn ghi tên của chúng ta, các ngươi nói muốn đuổi thì sẽ đuổi được chúng ta đi sao?"
"Các ngươi xem như là củ hành nào! Thôn Bạch gia đến lượt các ngươi nói chuyện chắc?"
Bạch Khang Nguyên nhíu chặt mày: "Vậy trong thôn Bạch gia có đến lượt ta nói chuyện hay không?"
"Đi đến cửa nhà thờ tổ, gõ chiêng đồng, mở họp!"
Một tiếng quát này cũng khiến mọi người đoán được Bạch Khang Nguyên muốn làm cái gì, nên liền vây quanh ông để đi về phía nhà thờ tổ, có một số người thì dẫn đứa nhỏ nhà mình về nhà sau đó gọi thêm người đi ra, cũng có một số người thì xách Hàn thị và Bạch Hữu Quang đi về phía nhà thờ tổ.
Tiếng chuông đồng vang lên, gần như cả thôn đều tụ tập ở trước cửa nhà thờ tổ.
Bạch Khang Nguyên cũng mặc kệ những vết thương ở trên mặt, đứng ở trên bàn trước cửa từ đường lớn tiếng hô to: "Chuyện vừa rồi xảy ra trong thôn thì chắc là mọi người đều đã biết rồi, hôm nay mở nhà thờ tổ để cho tất cả mọi người làm chứng!"