Lưu thị từ trong góc bếp tìm ra một chiếc bát sứ dày bị nứt nhưng rất sạch, dùng đũa gõ nhẹ vào.
“Miu mao...”
Tiếng Đại Hoàng kêu, dọc theo mái hiên, nhanh nhẹn mà chạy qua.
Vốn dĩ là phải đi qua chỗ cái bát kia, nhưng lúc nhìn thấy Tô Mộc Lam, luôn miệng kêu meo meo mà đi đến trước nàng, cà vào chân của nàng, cho dù trên quần và giày của Tô Mộc Lam lúc đó đều là bùn nước.
Cảnh tượng này khiến cho Lưu thị cảm thấy vô cùng kinh ngạc, “Đại Hoàng đúng là dính muội thật.”
Theo như được biết, Đại Hoàng bình thường, rất kén chọn, thích sạch sẽ nhất, đi đường nhất định phải tìm nơi sạch sẽ, ngoại trừ bắt chuột hay chim sẻ gì đó, chỉ cần đồ người khác cho nó ăn, phải để ở trong bát hoặc trên tay, nhất định sẽ không ăn trên đất.
Nhưng lần này, lại căn bản không màng tới quần và giày của Tô Mộc Lam lúc này đầy bùn.
“Ta cũng khá thích Đại Hoàng.” Tô Mộc Lam ôm thân thể to lớn của Đại Hoàng lên, “Lúc nhỏ cũng nuôi một con mèo, cũng giống như Đại Hoàng.”
Đại Hoàng lại kêu hai tiếng “meo meo”, cà vào cánh tay của Tô Mộc Lam, tiếp theo bắt đầu liếm lông trên cơ thể bởi vì lúc nãy đội mưa quay về mà bị ướt.
“Nếu như thích mèo, nhà mẹ ta có con Đại Hoa, hình như dạo gần đây mới sinh con, chỉ là không biết đã đầy tháng chưa, đợi mấy ngày ta về nhà mẹ, nếu như còn con mèo nhỏ nào sót lại, ta mang về cho muội một con.” Lưu thị nói.
“Vậy đa tạ nương của Hổ Tử rồi.” Tô Mộc Lam lập tức đáp lại, “Nuôi mèo có công dụng rất lớn, trong nhà sạch sẽ hơn rất nhiều.” Trong nhà nếu như có mèo, ở cùng đám nhóc, bọn nó chắc sẽ rất vui, hơn nữa càng dễ dàng giữ gìn tính trẻ con và ngây thơ của đứa trẻ.
Tiếng sét liên tục vang lên, gió cũng nổi lên, thổi đến cây lựu trong sân rào rào mà đung đưa.
Tô Mộc Lam cũng không ở lại lâu, nói xong với Lưu thị, ôm lấy Đại Hoàng, cầm lấy nón tre, vội vàng đi về nhà.
Xác định Tô Mộc Lam đi xa rồi, Lưu thị mới đem bát đũa trong tay rửa sạch sẽ, đội nón tre đóng cửa sân lại, lúc này mới lấy bỏng ngô mà Tô Mộc Lam cho, đi về phía gian nhà chính.
Hàn thị đang ở gian nhà chính, bái lại bàn thờ Bồ tát, đứng dậy nhìn thấy Lưu thị, bĩu môi, “Lúc nãy Tô thị kia lại làm gì?”
“Lúc nãy Tô thẩm nương mượn Đại Hoàng, còn cho chút đồ ăn vặt.” Lúc Lưu thị nói, bất giác mà thẳng eo, “Nói cái gì mà bỏng ngô, nghe có vẻ rất mới mẻ và lạ lẫm, ta vốn là nói không cần, nhưng Tô thẩm tử nhất quyết đưa cho, ta cũng chỉ có thể nhận lấy.”
“Tô thẩm tử chính là ghi nhớ giao tình của hai nhà ta trước đó....”
Khi Lưu thị nói chuyện, lén đi nhìn Hàn thị, mong đợi thấy Hàn thị có thể gật đầu trước nàng, hiện ra một nụ cười.
Hàn thị đến nhìn cũng không nhìn Lưu thị một cái, quát lên, “Trong nhà Tô thị nghèo như vậy, cũng bắt đầu khai hoang rồi, có thể có thứ đồ tốt gì chứ? Chỉ sợ đến cả một cái bánh nướng cũng không bằng, nghĩ ra một cái tên hay để khoe khoang mặt mình, ngươi liền cầm lấy làm bảo bối, đúng là bộ dạng chưa nhìn thấy thế giới, ít kỉ như vậy, cũng không biết mất mặt.”
“Nương....” Trong lòng Lưu thị nhất thời có chút đau lòng.
Lúc trước luôn nói nàng giúp đám nhóc Thủy Liễu, nhà bọn họ cũng không báo đáp, lần này Tô Mộc Lam tặng cho thức ăn, lại nói đồ này không tốt.
ình thường cũng như thế, luôn tìm ra chỗ sai của nàng.
Người mẹ chồng như bà ta, thật sự không dễ sống chung.