Mãi cho đến khi cảm giác mát mẻ dần dần xuyên qua da thịt và thấm vào trong xương cốt, ngón tay đã có chút cứng đờ thì Bạch Thạch Đường mới quay về phòng.
Có lẽ bởi vì vừa rồi bị đông lạnh một thời gian dài, sau lại nằm vào trong ổ chăn ấm áp nên cơn buồn ngủ rất nhanh ập đến, hắn nhắm hai mắt lại.
Hôm sau.
Tô Mộc Lam thức dậy sớm, chuẩn bị nhào bột.
Năm mới mỗi gia đình đều có phong tục hấp bánh bao, và phải hấp đầy một nồi để đủ ăn trong mấy ngày Tết.
Tô Mộc Lam cảm thấy những thứ như đồ ăn thì phải ăn tươi mới tốt, nên không ủng hộ việc hấp quá nhiều, nhưng nếu là phong tục thì nàng cũng không ngại góp vui một ít, cho có không khí mừng năm mới.
Hơn nữa, luộc thêm một ít đậu đỏ, hấp một ít bánh bao nhân đậu đỏ, sau đó cắt khoai lang thành từng khối, để gói một ít bánh bao khoai lang mềm mại và có hương vị ngọt ngào, quan trọng nhất chính là phải hấp bánh bao nhân táo tàu để có một năm mới thật tốt đẹp.
Sau khi tính toán lại thì số lượng bánh bao cần làm cũng không phải là ít.
Cho nên khi Tô Mộc Lam nhào bột thì đã dùng chậu gỗ lớn nhất vả đổ bột mì đến nửa chậu, bột được nhào bây giờ đã tràn đầy một chậu trông có vẻ rất nặng.
Bột mì vừa được nhào đó cần phải lấy ra khỏi chậu gỗ và đặt trên bàn bếp để nhào thêm một lần cho đủ độ, sau đó để bột mì nghỉ một chút, rồi bắt đầu nặn các loại bánh bao hoặc là bánh mì.
Nhào bột là một công việc cực kì tốn sức.
Bạch Thạch Đường thấy vậy liền buộc tạp dề vào người: "Để ta làm cho."
"Sao giọng mũi của ngươi lại nặng như vậy?" Tô Mộc Lam nghe âm thanh của Bạch Thạch Đường có chút kì lạ, ngạc nhiên hỏi: "Có phải là bị cảm rồi hay không?"
"Ừm, chắc là bị cảm lạnh." Bạch Thạch Đường nói: "Nhưng mà cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là hơi nghẹt và chảy nước mũi thôi, cũng không cảm thấy khó chịu ở chỗ nào."
"Vẫn nên để ta nhào bột cho, ngươi đi nghỉ một lát đi, uống thêm ít nước ấm nữa." Tô Mộc Lam vừa nói vừa đi đổ một chén trà nóng đưa cho Bạch Thạch Đường.
"Không có việc gì, thân thể của ta vẫn luôn khỏe mạnh, chỉ là bệnh vặt mà thôi, không có gì đáng ngại." Bạch Thạch Đường trả lời, sau đó lại tiếp tục nhào bột.
Tô Mộc Lam thấy hắn ngoại trừ có chút mũi sụt sịt thì vẻ mặt cũng không có gì là không ổn, nên cũng đành để Bạch Thạch Đường giúp nhào bột.
Bản thân và mấy đứa trẻ thì cùng nhau chuẩn bị nhân đậu đỏ và khoai lang.
Vẫn bận rộn như vậy cho đến tận buổi chiều, chờ đến khi tất cả bánh bao đậu đỏ và bánh bao khoai lang đều đã làm xong, liền bắt đầu bỏ vào trong lồng hấp.
Từng lồng bánh bao trắng trẻo mập mạp nhân đậu đỏ và khoai lang được hấp chín rồi phơi cho nguội, sau đó lại gói lại để bảo quản.
"Đây là lồng hấp cuối cùng rồi, đã bận rộn cả một ngày nên ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi."
Tô Mộc Lam nhận lấy thanh gỗ nhóm lửa trong tay Bạch Thạch Đường, sau đó vô tình chạm phải ngón tay của hắn.
Đầu ngón tay hơi lạnh.
Bạch Thạch Đường vẫn luôn bận rộn từ sáng, sau đó vẫn luôn đốt lửa trong phòng bếp, ngay cả khuôn mặt cũng bị ánh lửa làm cho có chút ửng đỏ, nên tay của hắn đáng nhẽ không nên lạnh như thế mới đúng.
Tô Mộc Lam nhíu mày, vươn tay sờ trán của Bạch Thạch Đường.
"Nóng như vậy." Tô Mộc Lam nhíu mày, cầm tay kéo Bạch Thạch Đường ra ngoài: "Đã sốt cao như vậy rồi thì nhanh vào trong phòng nghỉ ngơi đi."
Sau đó lại gọi Bạch Thủy Liễu: "Thủy Liễu, nhanh đi mời Tam Thành bá đến đây, bảo ông ấy nhanh chóng đến nhà khám cho cha con một chút, cha sốt cao rồi."
"Để con đi." Bạch Thủy Liễu trả lời, sau đó vội vàng chạy đi Bạch Tam Thành.
ba người Bạch Lập Hạ lập tức vội vàng đi múc nước và bê vào
trong phòng.
Sau khi đã sắp xếp cho Bạch Thạch Đường nằm ở trên giường thì Tô Mộc Lam liền cầm khăn ngâm vào trong nước ấm rồi đặt lên trán của Bạch Thạch Đường.
"Sao sốt cao như vậy mà bản thân lại không biết gì thế?"
"Thật sự là ta không có cảm giác gì cả, chỉ cảm thấy hơi thở từ mũi có chút nóng bỏng mà thôi, ta còn cho là bị bốc hỏa vào mùa đông."