Sau khi suy nghĩ một lúc thì Lục Văn Tình liền chuẩn bị thêm một ít đồ ăn ngon miệng khác để đề phòng, các món ăn khác cũng đều làm một ít, đóng gói chỉnh tề và giao cho gã sai vặt của Cố Tu Văn.
Ngoài ra còn lấy thêm một ít trứng muối và lạp xưởng, cùng đưa cho gã sai vặt và giải thích về cách ăn cho hắn.
"Những thứ này đều là đưa cho tiểu ca, mùa đông rét lạnh như vậy còn phải ở chỗ này chờ, cầm một ít đồ ăn về nhắm rượu, cũng có thể khiến cơ thể ấm áp hơn." Lục Văn Tình gói lại mấy cái lạp xưởng cho gã sai vặt.
Gã sai vặt thấy Lục Văn Tình suy nghĩ vô cùng chu đáo, cũng không khinh thường thân phận như hắn nên có ấn tượng vô cùng tốt về Lục Văn Tình.
"Cảm ơn Lục chưởng quầy."
Gã sai vặt nói lời cảm ơn rồi cầm tất cả đồ và vội vàng đi về phía Cố gia.
Lục Văn Tình có hơi mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng cùng với Tôn chưởng quầy xử lý mọi việc tiếp theo của Thất Lý Hương.
Hôm sau, Cố Tu Văn thăng đường, thẩm vấn những người đến gây sự ở Thất Lý Hương.
Bởi vì có một số người nói là bị Thanh Trúc sai khiến nên Cố Tu Văn đã sai người đi gọi Thanh Trúc tới.
Lúc đầu Thanh Trúc cũng không thừa nhận, nhưng có rất nhiều nhân chứng, hơn nữa Cố Tu Văn cũng sai người đánh nàng mấy gậy, Thanh Trúc không chịu nổi nên đành nói thật.
Thừa nhận là nàng đưa bạc, sai những người này đi Thất Lý Hương để gây sự, còn về nguyên nhân thì chỉ nói là lúc trước khi đi đưa đồ cho Lục Văn Tình, bị người của Lục Văn Tình coi thường nên trong lòng nảy sinh hận thù, cho nên mới muốn trả thù.
Còn về việc tiền bạc lấy từ đâu thì là toàn bộ tích góp thường ngày của nàng.
Nếu không mù thì đều có thể nhìn ra, bây giờ Thanh Trúc đang nhận tất cả mọi chuyện là một mình làm.
Cố Tu Văn cũng nghĩ như vậy, nhưng cho dù là uy hiếp bằng lời hay là đánh bằng gậy thì Thanh Trúc cũng không thừa nhận có người bên ngoài sai khiến.
"Đại nhân, Thanh Trúc này là nha hoàn đã bán thân, nếu có thể gánh tội thay được chuyện này thì dù sao chỉ là ăn chút khổ sở mà thôi, dù sao cũng không phải là chuyện gì lớn, giam lại vài ngày và phạt tiền bạc là xong rồi, nhưng sau khi ra ngoài thì chắc chắn là ăn ngon uống tốt đang chờ đợi nàng ta, cuộc sống sau này cũng không cần lo lắng nữa."
Thẩm Khâu nói: "Nhưng nếu lúc này khai nhận thì mặc dù có thể miễn được một ít trách phạt nhưng chờ đến khi nàng ta ra khỏi nha môn này thì bên Lục gia chắc chắn sẽ không đối xử tử tế với nàng ta, dù sao chỉ là một nha hoàn, đánh mắng hay bán đi thì chỉ là chuyện bình thường mà thôi."
"Ty chức cho rằng đại nhân không cần phải thẩm vấn thêm nữa."
Cho dù có tiếp tục tra hỏi thì cũng không có ý nghĩa gì cả, nếu làm quá đáng thì sẽ nói là Cố Tu Văn đã lạm dụng hình phạt, như vậy thì sẽ vô cùng bất lợi cho Cố Tu Văn.
Cố Tu Văn tất nhiên cũng hiểu được đạo lý này, chỉ là xử lý như vậy thì cuối cùng vẫn sẽ cảm thấy vô cùng uất nghẹn.
Đối với hắn thì là uất nghẹn nhưng đối với Lục Văn Tình thì chắc là sẽ vô cùng uất ức.
Suy nghĩ một lúc lâu, Cố Tu Văn lúc này mới gật đầu: "Chỉ có thể làm như vậy, đánh Thanh Trúc này hai mươi gậy sau đó nhốt vào đại lao mười ngày."
"Ngoài ra, cũng lan truyền tin tức về chuyện này ra ngoài, người đứng sau cho dù không bị cắt thịt thì cũng phải bị lột một tầng da mới được, nếu không ai cũng làm theo thì chỉ sợ trên đời này không còn ngày lành nữa."
Đối với chuyện phải cho chi thứ hai của Lục gia chút giáo huấn thì Thẩm Khâu cũng vô cùng đồng ý, gật đầu: "Đại nhân yên tâm, việc này cứ giao cho ty chức là được."
Thẩm Khâu làm việc ổn thỏa, chỉ cần hai ba ngày là chuyện Thanh Trúc thuê người đến gây sự ở Thất Lý Hương đã bị lan truyền khắp huyện thành, trở thành chuyện bàn luận của mọi người sau mỗi lần thưởng trà uống rượu.
Nhưng mà cũng không phải đang bàn luận là nha hoàn Thanh Trúc này to gan làm bậy như thế nào mà là đang bàn tán Lục Tề Thuận này có lòng dạ độc ác ra sao.