Lúc trước khi Cố Tu Văn đi vào Thất Lý Hương thì gã sai vặt bởi vì không yên tâm, sợ có chuyện gì xảy ra nên đã vội vàng gọi nha sai trong nha môn tới.
Lúc này nghe mệnh lệnh thì tất cả nha sai đều tiến lên và bắt những người gây sự lại, mang tất cả đi nha môn.
Những người vây xem thấy sự việc đã điều tra ra manh mối nên bây giờ cũng bàn tán sôi nổi.
"Trời, sao lòng dạ của những người này lại đen tối như vậy."
"Đúng vậy, cầm tiền để làm mấy chuyện ác độc như vậy cũng không sợ sau này sinh con không có lỗ đít, làm như thế là sẽ bị sét đánh đấy!"
"Các ngươi chưa nghe sao, chủ mưu phía sau chính là tiểu thư của chi thứ hai nhà Lục gia, chậc, thuê người đến cửa hàng của đường tỷ nhà mình để gây sự, thật sự không sợ trời phạt sao!"
"Cái này gọi là trên không nghiêm thì dưới sẽ loạn, lúc trước cha của nàng ta cũng cướp việc làm ăn của đại ca ruột thịt nhà mình mà, đến thế hệ hậu bối thì đương nhiên cũng không chịu tha cho đường tỷ của mình rồi, đây gọi là nữ nhi kế thừa sự nghiệp của phụ thân."
"Cái gì mà nữ nhi kế thừa sự nghiệp của phụ thân, đây là cả nhà không chết tử tế được!"
"…."
Người bên ngoài thảo luận ầm ĩ, nhưng sau khi những người kia cuối cùng cũng bị dẫn đến nha môn, thì bây giờ trước mặt bọn họ chỉ còn Huyện thái gia là Cố Tu Văn nên không ai dám làm quá mức, vội vàng tụm ba tụm năm tản ra.
Cho dù muốn thảo luận thì cũng phải trốn sang bên cạnh để nói.
Dù sao thì nói nhiều sẽ có sai sót, nếu như nói điều gì không phù hợp vậy thì không được ổn lắm.
Thấy mọi người đã giải tán gần hết thì Lục Văn Tình vội vàng nói lời cảm ơn với Cố Tu Văn: "Cảm ơn Cố đại nhân đã giải vây cho tiểu nữ, cũng đã giúp Thất Lý Hương lấy lại công bằng."
Lục Văn Tình vừa rồi cũng đã đoán được chuyện này là có người cố ý bày ra, nhưng đối phương có chuẩn bị mà đến, ngay cả người bị hại cũng đã tìm đầy đủ, chính là vì muốn khiến nàng bị thiệt hại lớn.
Nàng cũng khó có thể đối phó được chuyện này, cho dù vạch trần được bộ mặt thật của đối phương, nhưng trong lòng cũng thấy rõ ràng rằng chỉ cần bọn họ cắn chặt không chịu thừa nhận thì nàng cũng không có cách gì cả.
Nhưng có Cố Tu Văn ở đây đã phát hiện ra sơ hở của bọn họ sau khi nói vài ba câu, hơn nữa dưới sự uy nghiêm của huyện lệnh thì tất cả những người đó đều bị dọa tới mức phá gan.
Cũng khiến cho nàng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ Lục Văn Tình vô cùng cảm ơn Cố Tu Văn.
Cũng bởi vì vừa rồi quá sốt ruột và tức giận, đổ mồ hôi cả người, nên bây giờ bị gió thổi qua một chút thì âm thanh khi nói chuyện của Lục Văn Tình cũng hơi khàn khàn, thân hình cũng hơi run rẩy.
Cố Tu Văn nhận ra điều này, lông mày hơi nhíu lại: "Lục chưởng quầy không cần khách khí."
"Có người gây rối, làm phiền dân chúng thì vốn dĩ là do bản quan quản lý không nghiêm, là bản quan đã lơ là trách nhiệm."
"Cố đại nhân ngàn vạn lần đừng nói như thế, dân chúng đều có thể nhìn thấy rõ ràng Cố đại nhân yêu dân như con, chăm chỉ giải quyết công vụ, nhưng cho dù Cố đại nhân có ba đầu sáu tay thì cũng không thể luôn đề phòng được loại người vốn dĩ đã có lòng xấu được."
Lục Văn Tình nói: "Đúng rồi, vừa rồi Cố đại nhân có nói là ban đầu muốn đến đây ăn thịt dê kho tộ đúng không?"
"Trước mắt Thất Lý Hương náo loạn như vậy sợ là trong chốc lát cũng không thể yên tĩnh lại được, sợ sẽ quấy nhiễu đến Cố đại nhân, nên dân nữ sẽ cho người chuẩn bị một nồi thịt dê kho tộ và thêm cả mấy món ăn phụ nữa, cũng đưa sang phủ cho đại nhân vậy."
Cố Tu Văn suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu: "Cũng được, làm phiền Lục chưởng quầy chuẩn bị thêm, cũng không cần phải sai người đi đưa sang, ta sẽ để người hầu ở đây chờ, khi nào xong thì cầm về là được rồi."
"Lúc này, Thất Lý Hương đang đúng vào thời điểm bận rộn nhất, Lục chưởng quầy tiếp tục công việc đi, bản quan cũng không quấy rầy thêm nữa, cáo từ trước."
"Cố đại nhân đi thong thả."
Lục Văn Tình đưa tiễn, chờ Cố Tu Văn đã đi xa thì mới quay về tự mình chuẩn bị thịt dê kho tộ và mấy món ăn phụ.
Ngày thường Lục Văn Tình cũng đưa đồ ăn đến Cố gia, nhưng những thứ đó đều là điểm tâm do bản thân làm, cũng được coi là chọn đồ ăn sở trường để làm, còn bây giờ làm món ăn mặn thì nàng cũng không biết khẩu vị của Cố Tu Văn như thế nào.