“Để ta đi, trời tối mưa lớn, con lại té nữa, đúng lúc ta cần nói chuyện với Lưu thẩm tử của con vài câu.” Tô Mộc Lam nhận lấy nón tre, lại đi gói một chút bỏng ngô nàng mới làm hồi chiều.
Làm phiền người khác, Tô Mộc Lam có chút áy náy, cộng thêm lúc trước vợ chồng Lưu thị cũng chăm sóc đám nhóc, người mẹ kế như nàng, không thể thể hiện lễ tiết gì cũng không biết được, cũng nên biểu thị sơ sơ một chút mới được.
Hơn nữa, mẹ chồng Lưu thị cũng không phải là người ngoan cố, chỉ cần cho chút đồ, cũng có thể chặn miệng Hàn thị, bớt cằn nhằn Lưu thị vài câu.
“Vậy nương đi chậm một chút.” Bạch Lập Hạ có chút lo lắng nhìn Tô Mộc Lam đội mưa đi ra ngoài, tận lực đem đèn xách trong tay để càng cao lên một chút, để Tô Mộc Lam có thể nhìn thấy rõ một chút bước đi trên đường.
Cho dù Tô Mộc Lam đội nón tre, lúc đến bên trong nhà Lưu thị, quần đã bị ướt nửa khúc, giày mang trên bàn chân, sớm đã dính đầy bùn.
“Mưa lớn như vậy, Tô tẩu tử ngươi sao lại đến đây?” Lưu thị đang ở phòng bếp rửa bát đũa, thấy Tô Mộc Lam đội mưa qua đây, vội vàng đem tay của bản mình chùi vào trên tạp dề, “Mau đi nhà chính ngồi một chút, ta pha tách trà cho tẩu uống.”
“Khỏi làm đâu, ta qua đây mượn Đại Hoàng.” Tô Mộc Lam đem đồ ôm trong lòng cho Lưu thị, “Đây là hạt bỏng ngô nổ nhà ta, đem qua đây một ít cho đám trẻ ăn.”
Lưu thị chưa bao giờ nghe đến cái tên bỏng ngô này, không biết là đồ gì, nhưng nghe được bên trong mang theo một từ hạt, liền vội vàng từ chối, “Đến mượn một con mèo còn phải cho đồ sao? Sau này ngươi đừng khách khí làm ra cái này nữa? Mau đem về, cho đám nhóc trong nhà ăn đi.”
Tình trạng trong nhà Tô Mộc Lam, Lưu thị đều biết.
Mặc dù Tô Mộc Lam bây giờ tốt rồi, không ngược đãi đám nhóc Bạch Thủy Liễu, nhưng trong nhà tổng cộng chỉ có mấy sào ruộng, thu hoạch lương thực cũng có hạn, trong nhà tuy nói nghèo kiếp xác, nhưng cũng voi như là cấp thấp trong thôn, cuộc sống cũng rất túng quẫn.
Đồ không thể nhận, là không thể nhận.
“Trong nhà còn có, đám nhóc Thuỷ Liễu cũng đều ăn rồi.”
Tô Mộc Lam vẫn như cũ nhét đồ vào trong tay Lưu thị, “Không phải là đồ đáng tiền gì, hạt bắp này tự làm, ngươi cũng đừng khách khí.”
“Lúc trước ta hồ đồ, tẩu cũng thầm lặng giúp đám nhóc Thủy Liễu, cũng nhờ tẩu giúp nhiều, nếu không không biết đám nhóc thành bộ dạng gì rồi, đồ này cũng không nhiều, cho đám trẻ làm đồ ăn ăn vặt hết.”
Thấy Lưu thị còn có ý từ chối, Tô Mộc Lam nhìn vào gian nhà chính, hạ giọng xuống, “Ta biết tẩu đau lòng cho nhà ta, nhưng cũng phải chú ý đến Hàn thẩm tử bên này.”
Lưu thị giúp đỡ đám nhóc Bạch Thủy Liễu, Hàn thị không ít ở sau lưng chỉ chỏ, nhìn Lưu thị cũng bằng trăm con mắt ghét bỏ.
Đồ tuy nói không nhiều, cũng không quý giá, nhưng có chuyện này, cũng có thể khiến Lưu thị dễ ăn nói trước mặt Hàn thị.
Tô Mộc Lam nói như vậy, Lưu thị suy nghĩ, lúc này mới nhận lấy chút bỏng ngô, “Nếu muội đã nói vậy, vậy ta đành nhận.”
“Nhận đi mà, thật không phải là thứ đồ đáng tiền gì, nếu như đám trẻ thích ăn, ta sẽ mang qua nữa.” Tô Mộc Lam nhìn nước mưa chảy ra từ mái hiên nhà bếp của nhà Lưu thị, “Mưa này một lúc nữa chắc sẽ không dừng lại, đám nhóc ở nhà chắc cũng có chút sợ, ta cũng không ở lại lâu nữa.”
“Vậy ta đi kêu Đại Hoàng cho muội.”