Mấy người trong thôn Ngưu Gia kia thấy tình thế lúc này không ổn, cũng vội vàng dập đầu.
"Huyện thái gia, Ngưu Bát Cân tới tìm ta, nói là nhờ ta giúp đỡ hắn nói chuyện, liền hứa cho ta năm lượng bạc, tiểu dân nhất thời hồ đồ, lúc này mới…"
"Huyện thái gia, tiểu dân cùng Ngưu Bát Cân cũng không phải là một đám người, hắn đến nhà ta khóc lóc nói muốn giúp đỡ Ngưu Cửu Cân đòi lại con gái, Ngưu Cửu Cân lúc trước từng giúp đỡ nhà ta, ta nợ nhà hắn một ân tình, lúc này mới tới huyện nha, ta là thấy Bạch Thủy Liễu thật sự có hơi giống Ngưu Thủy Liễu, chỉ nghĩ Ngưu
Bát Cân nói thật…"
"Huyện thái gia, tiểu dân……"
Mỗi người, dường như đều phủi người sạch sẽ khỏi sự việc.
Cố Tu Văn nhíu mày, lạnh lùng quát, "Ngưu Bát Cân và vợ Chu thị của thôn Ngưu Gia, thấy hơi tiền nổi máu tham, ý đồ cướp đoạt con gái củba người khác, lừa bịp tống tiền, càng muốn lừa bịp bản quan, vu cáo người khác, mắc nhiều tội nên phải chịu phạt, đưa hai người bọn họ ra ngoài đánh thật mạnh 30 gậy, nhốt vào đại lao, hai năm phải đi phục dịch đê điều!"
Tu bổ đê là vất vả nhất, làm việc không biết ngày đêm, khả năng còn sẽ ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Hai năm qua đi, có thể nói là như bị lột da.
Ngưu Bát Cân và Chu thị sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, đã quên mất kêu oan, bị nha dịch kéo tới hậu viện chịu đánh.
"Bịch, bịch" tiếng vang, cùng tiếng kêu gào thê lương thảm thiết từ nội viện của nha môn truyền ra.
Bên ngoài những người vây xem không hề thương hại chút nào, ngược lại đều hô to thoải mái hả giận.
"Hai người kia trước đó ta nhận ra, luôn tới huyện thành bày quán, đồ vật lấy hàng kém thay hàng tốt cũng thôi, nhưng lại còn thiếu cân thiếu lạng, lừa gạt những người đi ngang qua huyện thành đó."
"Lúc trước ta còn thấy hai người bọn họ ăn vạ đó, cầm ruồi bọ chế thả vào trong bát hoành thánh trong, lừa một lượng bạc của nhà người ta.
Lão hán của quán hoành thánh kia thật đáng thương, sợ việc buôn bán sau này không ổn, tiền cắn răng moi số tiền này ra."
"Hai người kia thật đúng là làm đủ mọi chuyện xấu, đáng kiếp!"
"……"
Vụ án đã được giải quyết, người vây quanh nha môn xem dần dần tan đi.
Người của thôn Ngưu Gia giúp Ngưu Bát Cân và Chu thị làm chứng bị răn dạy mấy câu, thấy chính mình cũng không bị đánh bản tử, ai nấy đều bày tỏ ngàn ân vạn tạ một phen, sau đó nhanh chóng rời khỏi huyện nha.
Bạch Khang Nguyên dẫn người của thôn Bạch Gia cũng cáo từ rời đi.
"Đa tạ Cố đại nhân." hai vợ chống Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường hướng về phía Cố Tu Văn nói lời cảm tạ.
"Chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi." Cố Tu Văn nói, "Lần này trừng trị tên Ngưu Bát Cân cùng Chu thị cũng không đơn giản là vì chuyện này, cũng là vì lúc trước hai người kia đã làm ra rất nhiều chuyện ác, tuy trong lòng biết rõ ràng, nhưng lại không bắt được chứng cứ, có một số người quan niệm một sự nhịn chín sự lành, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lần này cũng coi như là nhân cơ hội này trút cơn giận cho những người đó."
"Về chuyện của Thủy Liễu, hắn ta trước đó không nói đến việc khi Ngưu Cửu Cân còn sinh thời đã ước định ổn thỏa với ngươi chuyện này, chỉ coi Thủy Liễu như cây rụng tiền, cần phải trừng trị thích đáng một phen cho ổn thỏa."
"Lại nói tiếp, chuyện này dù gì vẫn nhờ Bạch chưởng quầy, tìm được Hà thị này nên mới có được một nhân chứng mấu chốt nhất." Tìm ra rồi đưa tới mới có tác dụng quyết định cho vụ án.
Nếu không thì Cố Tu Văn cũng cảm thấy buồn rầu, không biết nên thiên vị như thế nào, hơn nữa còn phải thiên vị không để lại dấu vết.
Hiện tại cái dạng này, có thể nói là công bằng công chính, đạt được kết quả lý tưởng nhất, hơn nữa mọi người cũng đều vừa lòng.
"Nói đến cũng có phần trùng hợp."
Bạch Thạch Đường nói, "Hà thị tái giá vào nhà trượng phu họ Trương, cuộc sống hàng ngày của nhà họ Trương khá dư dả, hơn nữa còn có một trai một gái của chính mình, khi Trương gia lấy Hà thị, đó là coi trọng nàng ta không hề sinh nở, có thể toàn tâm toàn ý đối xử với con cái của nhà mình."
Chương 656 - không phải người một nhà không tiến qua một cửa
Hà thị cũng biết được việc này, lúc ấy liền nói dối con gái của nàng ta là Ngưu Thủy Liễu bị bệnh đậu mùa chết non, đương nhiên sẽ không thừa nhận việc này."
"Hơn nữa Hà thị rốt cuộc cũng là mẹ ruột của Thủy Liễu, biết tính tình của Ngưu Bát Cân và Chu thị, cũng không chịu để Thủy Liễu trở lại nhà họ Ngưu, liền dựa theo lời ta nói, tới nơi này làm chứng."
"Thì ra là thế." Cố Tu Văn gật gật đầu, "Chuyện này cũng đủ để chứng minh Thủy Liễu cùng vợ chồng các ngươi có duyên với nhau."
"Con gái ruột, đương nhiên là có duyên."
Bạch Thủy Liễu vẫn luôn là rầm mặc đột nhiên nói xen vào một câu, duỗi tay một trái một phải níu lấy cánh tay của Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam.
Cố Tu Văn cũng nở nụ cười theo, không nhịn được gật đầu, "Không tồi, là con gái ruột."
Tô Mộc Lam duỗi tay sờ sờ đầu của Bạch Thủy Liễu, ánh mắt tràn đầy vẻ cưng chiều.
Chuyện ở nha môn đã có phán quyết, Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam liền dẫn Bạch Thủy Liễu rời đi.
Cố Tu Văn tiễn một nhà ba người bọn họ, chờ khi không nhìn thấy xe bò của ba người bọn họ nữa mới đi vòng vèo trở về nha môn.
Sau khi về nhà, Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam lại đi tới nhà Bạch Khang Nguyên ngồi, lúc đi mang theo rất nhiều gà vịt thịt cá, còn có các loại vải dệt.
Bạch Khang Nguyên biết dụng ý của hai người bọn họ, không hề từ chối, thu nhận tất cả xuống.
Chờ sau khi hai người bọn họ rời đi, Bạch Khang Nguyên mới đem mấy thứ này phân phát cho những người hôm nay vất vả đi tới huyện nha một chuyến.
Đều là người có lòng tốt, làm chuyện tốt, theo lý nên có được báo đáp tốt.
Chuyện bốn chị em Bạch Thủy Liễu không phải là con ruột của Bạch Thạch Đường, mà là hắn mang về nhận nuôi như một trận gió lan truyền rộng rãi ở thôn Bạch Gia.
Có thể nói, người của thôn Bạch Gia không ai không biết chuyện này.
Nhưng sau khi biết, mọi người trong thôn Bạch Gia cũng không có bất kì người nào chê cười bốn chị em nhà họ Bạch là những đứa bé không có cha mẹ, càng không có ai chê cười Bạch Thạch Đường không có con trai con gái ruột, vô duyên vô cớ nuôi con cái cho người khác.
Ngược lại cảm thấy Bạch Thạch Đường là người tốt.
Người cực kì tốt.
Rốt cuộc không ai có thể giống Bạch Thạch Đường, lòng lương thiện đến mức độ này, cũng không ai có thể trước sau như một giống Bạch Thạch Đường.
Trong khi thôn dân khen Bạch Thạch Đường, đồng thời cũng không quên khen Tô Mộc Lam.
Một người là cha kế, một người là mẹ kế, lại đều có thể coi bốn đứa bé trở thành tâm can bảo bối mà yêu thương như vậy, thật sự là hiếm có trên thế gian này.
Có câu nói không phải người một nhà, không tiến qua một cửa, câu nói này đúng là không tồi.
Người dân trong thôn nghị luận sôi nổi, nhưng cũng vì bận tâm những lời này sẽ làm bốn chị em Bạch Thủy Liễu không thoải mái trong lòng, liền chỉ dám nói thầm sau lưng, không dám nhiều lời ở trước mặt.
Nhưng dù vậy, những lời này tóm lại vẫn sẽ truyền tới trong lỗ tai.
Bốn chị em Bạch Thủy Liễu nghe thấy mấy lời này liền không để ý đến.
Bọn họ đúng là không phải con ruột, có điều những điều này đều không có quan hệ, chỉ cần ở trong lòng bọn họ, là con ruột thì tốt rồi.
Cha mẹ đãi bọn họ hảo, bọn họ cũng đối cha mẹ thân, mặt khác, đều không quan trọng.
Thấy bốn đứa trẻ như thế, người dân trong thôn ngược lại cảm thấy chính mình nói nhiều có vẻ không phóng khoáng, vì vậy liền không hề thảo luận về chuyện này nữa.
Cần gì phải bận tâm rốt cuộc chúng có phải là con ruột của nhà họ Bạch hay không, nếu bọn họ họ Bạch, từ nhỏ lại ở trong thôn Bạch Gia lớn lên, đó chính là người của thôn Bạch Gia.
Ngẫu nhiên có người ở thôn khác nghe thấy những việc này đã nói ra nói vào ở sau lưng, đều bị người của thôn Bạch Gia há miệng ngăn cản lại.
Thôn Bạch Gia hiện tại đang dần dần trở nên giàu có, những thôn phụ cận thôn đều không thể trêu vào, càng hi vọng cô nương trong nhà của thôn mình có thể gả đến thôn Bạch Gia, ngóng trông con trai nhà mình có thể cưới cô nương thôn Bạch Gia làm vợ, cho nên càng không dám nói thêm nửa lời nói.