Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 653: Đã chết




Hà thị là phụ nhân có vóc người cao gầy, sau khi tiến vào liền vội vàng quỳ lạy hành lễ, "Dân phụ Hà thị, bái kiến Huyện thái gia."

"Ngươi là vợ trước của Ngưu Cửu Cân thôn Ngưu Gia? Mẹ ruột của Ngưu Thủy Liễu đúng không?"

"Đúng vậy."

Cố Tu Văn lại nhìn về phía Ngưu Bát Cân, "Người này là vợ của đệ đệ ngươi đúng không."

"Đúng vậy, là vợ của Ngưu Cửu Cân, Hà thị."

Ngưu Bát Cân gật đầu thừa nhận, trong lòng mừng thầm một trận, đưa mắt ra hiệu về phía Hà thị, nói, "Nhà lão nhị, trước mặt Huyện thái gia, ngươi liền nói tình hình thực tế cho Huyện thái gia, có thể giúp đỡ lão nhị nhận Thủy Liễu về, ngươi chính là ân nhân của nhà chúng ta, chúng ta nhất định sẽ cảm ơn ngươi tử tế."

Hà thị là người tham tài tham quyền, từ trước đó ở nhà Ngưu Bát Cân liền biết.

Hắn vốn cũng muốn đi tìm Hà thị này, cho một ít lợi lộc, bảo Hà thị giúp đỡ cùng nhau chỉ ra và xác nhận Ngưu Thủy Liễu là con gái của Ngưu Cửu Cân.

Chỉ tiếc Ngưu Bát Cân tìm một hồi lâu cũng không tìm được nơi mà Hà thị đã tái giá.

Hiện tại nhìn thấy Hà thị, Ngưu Bát Cân tự nhiên là vô cùng cao hứng, không quên mượn sức một phen, để nàng biết nên nói như thế nào.

Ngưu Bát Cân nói rõ ràng, Cố Tu Văn nhíu nhíu mày quát, "Yên lặng!"

Ngưu Bát Cân vốn còn muốn nói vài câu với Hà thị, lập tức thân thể run rẩy, im miệng không dám nói thêm nữa.

Cố Tu Văn chuyển hướng sang Hà thị, "Sau khi Ngưu Cửu Cân chết, ngươi liền tái giá, ngươi hãy nói xem, con gái kia của ngươi, Ngưu Thủy Liễu, ngươi tống cổ tới nơi nào rồi?"

"Bẩm Huyện thái gia……" Hà thị nói chuyện nghẹn ngào, nước mắt cũng rơi lã chã xuống, "Sau khi cha con bé chết, đứa con gái đáng thương kia của ta liền bị bệnh đậu mùa, không quá mấy ngày liền mất, ngay cả thi thể cũng không dám đưa vào trong nhà, trực tiếp kéo ra ngoài thiêu."

"Đứa bé chết yểu không thể hạ táng, ta đàn đựng tro cốt vào một cái bình, tìm một chỗ để chôn …"

Hà thị còn chưa dứt lời, Ngưu Bát Cân đứng ở bên cạnh lập tức mở to hai mắt quát, "Nhà lão nhị, sao ngươi có thể trợn mắt nói dối chứ? Thủy Liễu này rõ ràng là……"

"Huyện thái gia, những lời dân phụ nói đều đúng sự thật, xin Huyện thái gia nắm rõ." Hà thị quỳ trên mặt đất, dập đầu kêu cộp cộp, hai mắt đẫm lệ, "Tro cốt của đứa con gái đáng thương kia của ta còn chôn ở bên dưới cây lê, dùng bình hoa màu trắng đáy màu lam, là màu sắc mà con gái nhà ta thích nhất."

"Chính là cái bình này sao?" Cố Tu Văn giơ tay, một bên có nha sai nâng một cái bình lên.

Bình hoa màu trắng đáy màu, hiển nhiên là đã có vài năm, hết xức cũ kỹ, hơn nữa phía trên còn mang theo đất còn chưa trôi sạch, dường như vừa mới đào từ trong đất ra.

"Đúng vậy." Hà thị khóc lóc đáp một câu.

"Việc này xem ra đã vô cùng sáng tỏ." Cố Tu Văn nhìn quét một vòng, cụp mí mắt lại, nhìn về phía Ngưu Bát Cân, mắt sáng như đuốc.

"Việc này đã có mẹ ruột của Ngưu Thủy Liễu tới làm chứng, chứng thực Ngưu Thủy Liễu này sớm đã mất, sao ngươi lại nói Bạch Thủy Liễu này là Ngưu Thủy Liễu, là con gái của nhà đệ đệ ngươi hả?"

"Chuyện này……"

Đối mặt với lời chất vấn của Cố Tu Văn, Ngưu Bát Cân nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.

Sao chuyện này lại……

Bạch Thủy Liễu kia rõ ràng chính là Ngưu Thủy Liễu, mặt mày giống Hà thị như đúc, sao Hà thị lại trợn mắt nói dối, nói Ngưu Thủy Liễu đã chết từ mấy năm trước sớm vì bệnh đậu mùa chứ?

Chẳng lẽ, Bạch Thủy Liễu này thật sự không phải là Ngưu Thủy Liễu, là hắn hiểu lầm hay sao?

Chính bản thân Ngưu Bát Cân đều hơi mơ hồ một chút.

Chu thị đứng ở bên cạnh không kìm nén được, chất vấn Hà thị, "Tiện nhân nhà ngươi lại học được nói dối, trước mặt Huyện thái gia mà ngươi còn ca thán hết bài này đến bài khác, không sợ Huyện thái gia trị tội ngươi hay sao?"