Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 652: Sợ gây chuyện




"Thảo dân là Ngưu Thuận của thôn Ngưu Gia, lớn hơn Ngưu Thủy Liễu năm tuổi, khi còn nhỏ chúng cháu còn chơi đùa cùng với Thủy Liễu, sẽ không lầm được, đây là Ngưu Thủy Liễu."

"……"

Bên phía thôn Ngưu Gia có năm người tới làm chứng, Thủy Liễu là người của thôn Ngưu Gia.

Kế tiếp, là bên phía thôn Bạch Gia.

Bạch Khang Nguyên trước tiên mở miệng, "Bẩm đại nhân, tiểu dân là lý chính thôn Bạch Gia, Bạch Thủy Liễu vốn là con gái của Bạch Khổng Phúc của thôn Bạch Gia, bởi vì Bạch Khổng Phúc thời trẻ vợ cả đã chết, chính hắn nhiều năm ốm đau, cho nên thương lượng với người trong thôn một chút, đưa Bạch Thủy Liễu tới nhà Bạch Thạch Đường làm con gái nuôi."

"Đúng là có chuyện như vậy, khi Bạch Thủy Liễu sinh ra, ta là người đỡ đẻ, lúc mới sinh ra trên mông có khối bớt, đại nhân có thể phái bà tử thích hợp đi kiểm tra thực hư một chút, xem lão bà tử ta nói có phải sự thật hay không."

"Khi Bạch Thủy Liễu được đưa qua, Bạch Thạch Đường còn bày tiệc ở toàn thôn, khung cảnh rất lớn, phần lớn người trong thôn đi uống rượu, còn mang theo lễ vật, lúc ấy ta tặng cái túi thơm cho con bé, đến lúc này con bé vẫn còn treo túi thơm đó ở đầu giường."

"Bạch Thủy Liễu là đứa bé mà chúng ta nhìn từ nhỏ đến lớn, bảo đảm không lầm được, cũng không biết là chỗ nào ló đầu ra, há mồm nói Thủy Liễu là người của thôn Ngưu Gia, còn nói Bạch Thạch Đường là vì tham tiền lễ hỏi sau này của Thủy Liễu mới mang Thủy Liễu về nuôi, thật là buồn cười."

"Đại nhân, hiện tại quần áo mà Thủy Liễu mặc trên người, đồ ăn ngày thường ăn, dùng giấy và bút mực ở lớp học trong tộc đều tiêu phí không ít, không có người nào giàu như vậy lại nuôi dưỡng con gái nhà người khác chỉ vì một chút lễ hỏi, rõ ràng chính là bởi vì tiếp nhận làm con gái nuôi nên mới nuôi dưỡng sung túc như vậy, mong rằng đại nhân nắm rõ." Bạch Khang Nguyên lại nói.

"Nói vậy cũng có lý." Cố Tu Văn khẽ gật đầu.

"Huyện thái gia, Thủy Liễu này thật là cháu gái ruột của ta!" Ngưu Bát Cân thấy Cố Tu Văn hiện có phần tin tưởng lời nói củba người của thôn Bạch Gia, hơi nóng nảy, vội biện giải nói, "Những người này trong thôn đều làm chứng cho ta, hơn nữa ta cũng đi tiêu cục hỏi thăm, nói Bạch Thạch Đường lúc ấy đúng là mang cháu gái của ta đi."

"Ngươi đã nói như vậy, thế thì có người của tiêu cục làm chứng cho ngươi hay không?" Cố Tu Văn hỏi.

"Chuyện này……" Ngưu Bát Cân nói chuyện ấp a ấp úng, "Người trong tiêu cục không chịu tới……"

Nhắc đến chuyện này, Ngưu Bát Cân liền hết sức tức giận.

Những người đó lúc nói chuyện thì rõ ràng nói Bạch Thạch Đường mang Ngưu Thủy Liễu về nuôi, nhưng khi cần những người này đi nha môn làm chứng thì lại chỉ nói chính mình không thể phân thân được.

Cái gì mà không thể phân thân, chẳng qua là sợ rước chuyện vào thân mà thôi!

Ngưu Bát Cân có nghĩ thầm lấy bạc hối lộ một chút, nhưng những người đó vẫn không chịu, ra sức từ chối.

Những người này quả thực có bệnh, không duyên cớ lại không muốn có bạc.

Cũng bởi vì cái này, trong lòng Ngưu Bát Cân cũng hơi bực tức một chút.

Hắn muốn cho tất cả mọi người mở mắt ra nhìn này, xem đến lúc đó hắn đòi lại cháu gái về nhà như thế nào, lại lấy được bạc bồi thường như thế nào, chờ sau khi xong việc, kiểu gì cũng phải đến trước mặt những người đó, khoe những thỏi bạc trắng bóng này ra, làm cho bọn họ biết cái gì gọi là hối hận.

"Không chịu tới, thế chính là không có chứng cứ." Cố Tu Văn thong thả ung dung nói, "Còn về phía bản quan, vì án này mà tra tìm một phen, tìm được vợ của đệ đệ ngươi theo như lời ngươi nói, chính là Hà thị, vợ của Ngưu Cửu Cân."

"Hà thị này là mẹ ruột của Ngưu Thủy Liễu như trong lời ngươi nói, sau khi Ngưu Cửu Cân qua đời, nàng ta liền tái giá, đối với chuyện chỗ ở của Ngưu Thủy Liễu, đương nhiên nàng ta biết được."

"Mang Hà thị lên đây."

Giọng nói của Cố Tu Văn vừa ngừng thì nha dịch hai bên đã đưa Hà thị tới đây.