“Chung quy người kiểu này luôn có nhiều nguyên nhân khác nhau, tư tưởng cũng nhiều loại kì quái, nói ra lời khẳng định chúng ta không muốn nghe, không thích nghe, có lúc là vô tâm, có lúc là cố ý, nếu vì lời vô tâm củba người khác mà tức giận, chúng ta tức giận đau lòng, người khác căn bản không biết, đây không phải là phí công tức giận?”
“Nếu là người khác cố ý, chúng ta vì vậy tức giận, ngược lại họ đạt được mưu đồ, cũng không đáng.
Tóm lại nếu là chuyện rất nhỏ, những lời không quá quan trọng, không cần thiết để trong lòng, cũng không cần phải quá so đo.”
“Mà ta thấy, Phùng thị này tuy cách nói có chút kì lạ, nhưng cũng nhớ đến nếu chúng ta thật sự vào bước đường kia, nàng ta còn đồng ý lấy ra ba cái bánh ngô, vẫn còn có ý tốt, mặc kệ bởi vì nguyên do gì so với người tâm tư xấu xa hoàn toàn mà nói, cũng xem như là không tệ.”
Ví dụ như, so với lòng dạ xấu xa rõ ràng của Trương thị mà nói.
“Là đạo lý như vậy.” Bạch Thủy Liễu trầm ngâm gật đầu.
Sau khi suy nghĩ chốc lát, lại nói: “Nghe hiểu tương đối ý của nương, người không vẹn toàn, có đôi khi không cần quá so đo, toàn diện không tệ là được.”
Là như vậy.” Tô Mộc Lam tán dương gật đầu.
Chưa kể, tuổi Bạch Thủy Liễu lớn nhất, cũng xem như thông suốt tường tận việc này, một chút đã hiểu rõ.
Bạch Lập Hạ còn chớp mắt: “Vậy nếu gặp những người tâm địa rõ ràng xấu thì sao?”
“Thế còn nói, nhất định không thể nhẹ nhàng để bọn họ đi.” Tô Mộc Lam nói: “Nhưng cũng phải chú ý cách thức và phương pháp, phải xem cụ thể là việc gì, đối mặt chính là tình huống gì, việc này nói trong một hai câu không rõ ràng lắm, về sau gặp chuyện này, chúng ta lại nói kỹ.”
“Được rồi, nhanh chóng ăn cơm, ăn cơm trưa xong không thể nghỉ ngơi, mau chóng làm xong mới được, ta thấy trời hôm nay không được tốt.”
Từ buổi trưa bắt đầu nấu cơm, trên trời có nhiều mây hơn và bây giờ trời không thể phơi nắng, dựa theo tình hình này mà nói, nói không rõ chiều muốn mưa, cũng không nói rõ khoai lang sấy khô sẽ không phơi được.
Bốn củ cải nhỏ nghe thấy lời này, đều gât đầu, vội vàng cầm banh báo thịt trong tay đưa vào miệng.
Sau khi nhanh chóng ăn xong cơm, bắt đầu thu xếp phơi nắng khoai lang sấy dẻo.
Nửa đêm từ trên trời mưa to trút xuống.
Mưa to xối xả, nước chảy xuống mái hiên, rơi lộp bộp, từ cửa nhìn, giống như thể một bức màn mưa đã được treo lên.
“May mà chúng ta chân tay nhanh, đã thu dọng xong khoai lang sấy dẻo, bằng không dính nước khoai lang khô sợ sẽ bị hỏng.” Bạch Lập Hạ lau trán, bởi vì vừa nãy bận rộn mồ hôi sinh ra tầng tầng lớp lớp trên trán.
“Ừ” Bạch Thủy Liễu gật đầu: “Nhưng chiều nay trời không có nắng, khoai lang sấy dẻo không phơi nắng được, buổi tối dự tính không bó lại được, phải ở trong phòng hong khô mới được.”
Trên bàn, trên ghế, trên thùng, tất cả đều đặt mẹt tre, trên mẹt tre cũng đều phơi khoai lang khô, phòng rộng, nếu để như thế, chính là muốn nói, dễ dàng hấp dẫn chuột lại đây, buổi tối phải để tâm nhiều một chút mới được.
Tô Mộc Lam nghĩ rồi nói: “Nếu không được, hay là ta đi gặp thím Lưu các con mượn đại hoàng một chút, có đại hoàng ở đây, chung quy chuột không dám tới, buổi tối ta trông một chút, hẳn là sẽ không có việc gì.”
“Được, con đi.” Bạch Lập Hạ xắn ống quần, cầm chiếc mũ treo ở cửa lên.