"Chuyện này vẫn luôn không nói với bọn nhỏ, người trong thôn cũng không biết gì cả nên xem như có thể giấu được chuyện quá khứ, vốn dĩ ta cũng muốn giấu cả đời, ngay cả khi đi viếng mộ cho mấy huynh đệ cũng không dám mang mấy đứa nhỏ đi cùng, chỉ là bởi vì muốn tránh cho bọn nhỏ suy nghĩ nhiều, có thể sống yên ổn qua ngày…"
Không ngờ là Ngưu Bát Cân lại tố cáo lên huyện nha, muốn mang Bạch Thủy Liễu về nhà.
Chuyện này xem như đã phá hủy tất cả kế hoạch của hắn.
Tô Mộc Lam nghe lời giải thích của Bạch Thạch Đường liền hơi mím môi, khẽ gật đầu.
Thì là ra vậy.
Lúc trước nàng còn đang ngạc nhiên vì sao Bạch Thạch Đường không mang mấy đứa nhỏ đi viếng mộ của vong thê, hóa ra là từ đầu đã không có chuyện này.
Bạch Thạch Đường là một người hiền lành, lương thiện, xung quanh vẫn luôn khen ngợi hắn, nếu hắn nguyện ý vươn tay giúp đỡ người khác thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý, đặc biệt là mấy đứa nhỏ này cũng là con cái của các huynh đệ cùng hắn vào sinh ra tử.
Cũng nên coi như là con ruột của mình.
Tô Mộc Lam hơi thở dài: "Có chuyện này xảy ra thì bây giờ muốn không cho bọn nhỏ biết cũng sợ là không thể rồi."
"Cố đại nhân cũng đã dặn dò rồi, việc này phải xem chúng ta muốn xử lý như thế nào, nếu còn muốn chăm sóc Thủy Liễu thì phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đối phó cho ổn thỏa."
"Buổi chiều ta đã đi tìm thúc lý chính rồi, đã sắp xếp ổn thỏa một số việc, nếu thật sự muốn thẩm vấn ở công đường thì ta cũng không sợ gì cả." Bạch Thạch Đường nói: "Ta chỉ đang do dự, có nên nói việc này cho Thủy Liễu biết hay không, có muốn hỏi ý kiến của con bé hay không."
Tô Mộc Lam nhíu mày.
Đúng vậy, Bạch Thủy Liễu có quyền được biết chuyện này.
Dù sao về mặt huyết thống thì Ngưu Bát Cân là thúc thúc ruột thịt của Thủy Liễu, rất nhiều người đều vô cùng coi trọng vấn đề huyết thống, cũng muốn trở về ngôi nhà mà mình vốn dĩ muốn sinh sống.
Đúng là nên hỏi ý kiến của Bạch Thủy Liễu, cho dù có ý muốn trở về thôn Ngưu gia hay là muốn ở chỗ này thì đều phải lấy suy nghĩ của cô bé làm chuẩn.
Thật ra, chuyện này đã xảy ra rồi thì chuyện Bạch Thủy Liễu biết được cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Lúc này Bạch Thạch Đường do dự cũng không phải là thật sự đang lo lắng có nên nói chuyện này cho Bạch Thủy Liễu biết hay không.
Mà là, hắn không thể mở miệng nói được.
Hắn sợ rằng sẽ nghe được Bạch Thủy Liễu nói muốn về thôn Ngưu gia.
Nuôi nữ nhi nhiều năm như vậy, nhìn thấy cô bé khóc và cười, nhìn cô bé từ một đứa trẻ nhỏ như búp bê, bây giờ đã lớn, trở thành một cô nương duyên dáng như bây giờ, mặc kệ là ai thì khi tưởng tượng đến đứa nhỏ sẽ rời khỏi mình cũng sẽ cảm thấy trong lòng đau xót.
Tô Mộc Lam cũng là như vậy.
Mấy năm qua vẫn luôn chung sống cùng nhau, Tô Mộc Lam cũng coi Bạch Thủy Liễu như con gái ruột của mình, và Bạch Thủy Liễu cũng trở thành áo bông nhỏ mà nàng vô cùng yêu thích, bây giờ lại có người muốn cướp đi thì dù thế nào nàng cũng không muốn buông tay.
Nhưng nói đi nói lại thì đây chỉ là cảm xúc củba người lớn bọn họ, vẫn phải hỏi xem suy nghĩ của Thủy Liễu như thế nào.
Nhưng, làm sao để mở miệng nói ra chuyện này….
Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường nhìn nhau, trong ánh mắt của hai người đều tràn đầy từ chối.
"Cha, nương…."
Bạch Thủy Liễu đi vào nhà chính, cúi đầu, nắm chặt tay áo, mím môi: "Buổi sáng con đã nghe được chuyện Cố đại nhân nói với hai người…."
"Thủy Liễu." Tô Mộc Lam kéo Thủy Liễu đến bên cạnh mình: "Tuy rằng con không phải là con ruột nhưng cha nương vẫn luôn coi con là ruột thịt của mình."
"Chỉ cần con nguyện ý thì nương và cha vẫn luôn luôn có nữ nhi là con, nhưng con không cần phải quá bận tâm về hai chúng ta, nếu là con muốn quay về với gia đình của mình thì cũng không sao cả…."
Tô Mộc Lam bây giờ cũng không biết nên diễn đạt uyển chuyển như thế nào nữa, sau khi nói xong thì cũng thấy lời nói của bản thân không được thích hợp cho lắm, chỉ đành phải ngậm miệng, sau đó nhìn về phía Bạch Thủy Liễu.
"Thật ra, nương, con vẫn luôn biết bản thân không phải là con ruột của cha."