"Bị ngươi nhìn thấu rồi?" Tằng Chính Nghiệp nở nụ cười.
"Lúc trước ở Đức Hòa, ta đã đến lều nấm của ngươi xem kỹ rồi, đồ đạc bên trong cũng không chỉ có mấy thứ này." Bạch Thạch Đường nói.
"Ta biết mà, muốn giấu ngươi là điều tuyệt đối không thể."
Tằng Chính Nghiệp sờ mũi: "Nhưng mà chuyện này ngươi cũng không thể trách ta, nhân phẩm của ngươi thì ta đương nhiên tin tưởng rồi, nếu ngươi đã mở miệng thì bản lĩnh cả người của ta đều có thể dạy cho ngươi."
"Nhưng lúc này dù sao cũng là hợp tác làm ăn với người khác, có thành ý thì đương nhiên là có rồi, nhưng mọi chuyện vẫn phải lưu lại đường lui cho mình mới được, bằng không đợi đến lúc có biến cố thì thật sự là muốn khóc cũng không được."
"Ta ở đây cũng xem như là không có nhà cửa không có đất đai, không có chỗ dựa, dù sao cũng phải để lại cho mình một chút dự phòng chứ, ngay cả người thân trong cùng một gia tộc còn có thể bởi vì lợi ích mà tính toán lẫn nhau, thì càng đừng nói đến việc hợp tác làm ăn."
"Hơn nữa, những người trong thôn Bạch gia làm việc ở lều nấm tuy rằng cũng không ngốc, chân tay cũng rất siêng năng, nhưng đối với trồng nấm mà nói thì dù sao cũng là người mới bắt đầu, còn cần học thêm rất nhiều thứ sau này nữa.
Trước hết phải học vững chắc căn bản rồi sau đó chậm rãi học thêm những thứ khác cũng không muộn, nếu là dạy toàn bộ tất cả thì chỉ sợ là sẽ dễ dàng rối loạn."
Nghe xong Tằng Chính Nghiệp nói thì Bạch Thạch Đường hơi gật đầu, vươn tay vỗ vai của hắn.
Tằng Chính Nghiệp là người chính trực, trong công việc kinh doanh cũng có suy nghĩ và ý tưởng riêng của bản thân, chỉ là lúc trước ở trong gia tộc Tằng thì có bối phận nhỏ, lại bởi vì là nhân tài mới xuất hiện nên bị trưởng bối xa lánh do đó khiến cho công việc vẫn luôn buồn bực, thất bại.
Bây giờ ở thôn Bạch gia có thể thoải mái triển khai ý tưởng thì chắc hẳn hắn sẽ không buông tha cơ hội này, nhưng đồng thời cũng bởi vì kinh nghiệm sống trước đây nên sẽ có sự đề phòng với mọi người.
Sự cảnh giác là không thể không có, đặc biệt là đối với việc kinh doanh buôn bán, điều này không có gì đáng trách cả.
Thấy Bạch Thạch Đường vẫn chưa phản bác, hiển nhiên là cũng đồng ý với lời nói của hắn, nên Tằng Chính Nghiệp lại cười cười: "Nói đến đây thì ta thấy thời gian này ngươi vẫn luôn nghỉ ở nhà, thương hội ở bên kia có thể để ngươi nghỉ lâu vậy à?"
"Ta đã gửi cho bên kia một phong thư rồi, hẳn là Đại ca và Nhị ca khi quay về cũng sẽ có sắp xếp." Bạch Thạch Đường nói: "Thời gian này ta cũng không nhàn rỗi đâu, vừa mới mở liên tiếp hai cửa hàng trên huyện thành, chờ qua năm nay thì ta sẽ lại đi lên phủ thành xem xét một chút, coi như là làm một số việc cho bên thương hội."
"Ừm." Tằng Chính Nghiệp gật đầu, sau đó lại bắt đầu gãi lỗ tai: "Nhưng mà mặc dù nói thì nói vậy nhưng ta vẫn luôn cảm thấy ngươi không quá giống như ngày trước."
"Ồ? Sao lại không giống nhau?"
"Ngày trước ngươi là một người hành động sấm rền gió cuốn, vì việc làm ăn của thương hội mà gần như là không ngủ không nghỉ, lúc này lại yên ổn ở nhà lâu như vậy." Tằng Chính Nghiệp cười nói.
"Bởi vì…."
Bạch Thạch Đường dừng lại một chút: "Nơi này còn có chuyện mà ta càng muốn canh giữ."
Khi nói những lời này thì Bạch Thạch Đường đã cầm chén trà lên uống một ngụm.
Tằng Chính Nghiệp lại bắt đầu gãi lỗ tai.
Cũng đúng, lúc trước Bạch Thạch Đường là bởi vì ngoài ý muốn mới quên đi người nhà, nếu bây giờ đã khôi phục trí nhớ thì đúng là phải bù đắp quãng thời gian mà người nhà hắn đã sống gian khổ khi hắn mất tích mấy năm kia.
Dù sao, nam nhân ở bên ngoài làm việc chăm chỉ và chịu khó đều là để cho thê nhi ở nhà có thể có lò sưởi ấm áp đầu giường, sống một cuộc sống yên ổn thoải mái hơn mà.
Hơn nữa, hắn ở chỗ này coi như là đã có cuộc sống yên ổn, chờ qua nửa năm nữa, khi đã hoàn toản ổn định thì đến năm mới là có thể trở về dẫn thê nhi trong nhà đều đưa sang bên này rồi.
Ở bên trong thôn cũng được mà ở trên huyện thành cũng tốt, tất cả đều không tồi.