Bạch Thạch Đường nói xong liền kéo cái bàn ở gần cửa sổ cùng với các loại thùng và hộp khác vào phía bên trong, để đề phòng mưa to sẽ khiến mọi thứ bị ướt nhẹp.
Sau đó lại tìm một mảnh giấy dầu để dán tạm thời các lỗ hở trên cửa sổ lại.
Nhưng mà bởi vì gió mưa quá lớn nên giấy dầu rất dễ bị thổi bay, nên cuối cùng cũng chỉ có thể đóng vai trò không để gió thổi quá mạnh vào trong nhà mà thôi.
"Được rồi." Tô Mộc Lam gật đầu: "Ta tạm thời đi sang phòng của Thủy Liễu ngủ vậy."
Bọn nhỏ cũng không ở nhà nên là cũng không thiếu chỗ để ngủ.
"Ừ." Bạch Thạch Đường giúp Tô Mộc Lam cầm đèn lồng, sau đó lại giúp nàng cầm ô, đắp một cái chăn mỏng lên người của Tô Mộc Lam, sau đó cùng nhau chuyển sang phòng của Bạch Thủy Liễu.
Trải qua một phen giày vò, Tô Mộc Lam coi như cũng đã hoàn toàn lấy lại tinh thần từ sau khi đọc sách truyện, cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, lúc này mặc dù bên ngoài vẫn mưa to gió lớn nhưng nàng cũng không cảm thấy sợ hãi nữa.
Chỉ có bởi vì vừa rồi xem truyện xưa quá nhập tâm nên khi xảy ra chuyện bất ngờ thì nàng bị đổ mồ hôi cả người, bây giờ lại bị gió thổi như vậy nên cảm thấy cơ thể có chút không thoải mái, trên người cũng bởi vì mồ hôi quá nhiều mà hơi dính nhớp.
Tô Mộc Lam lúc này cũng không buồn ngủ lắm, nên dứt khoát đi guốc gỗ và lấy bếp lò nhỏ sang, sau đó đun một bình nước ấm.
Pha một tách trà táo đỏ để uống nhân tiện cũng lấy nước ấm lau qua cơ thể.
Chờ sau khi làm xong mọi việc thì đã sau nửa đêm rồi, bây giờ Tô Mộc Lam mới nằm xuống.
Mà lúc này mưa gió ở bên ngoài cũng đã nhỏ hơn một chút, cũng không ồn ào như trước nữa, nên Tô Mộc Lam cũng nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Cả đêm ngủ mê man nên khi Tô Mộc Lam tỉnh lại chỉ thấy cả người rét run, cổ họng và khoang mũi nóng như lửa đốt, cả người cũng vô cùng đau nhức.
Mí mắt của Tô Mộc Lam nặng nề đến mức không mở ra được, phải chống tay vịn vào thành giường mới có thể ngồi dậy.
Nhưng vừa mới hoạt động một chút thì liền cảm thấy đầu váng mắt hoa, trong dạ dày vô cùng khó chịu có cảm giác đang cuồn cuộn quay cuồng.
Tô Mộc Lam nôn khan hai tiếng.
"Ngươi tỉnh rồi sao?" Bạch Thạch Đường vội vàng giúp đỡ nàng nằm xuống: "Nhanh nằm xuống đi, bây giờ ngươi vẫn còn đang sốt cao, nhiệt độ chưa hạ xuống đâu."
Tô Mộc Lam lúc này mới nhận ra trên trán mình đang đặt một chiếc khăn ướt mát lạnh.
"Sao ta lại bị phát sốt vậy?" Bởi vì cổ họng đang sưng đau nóng rát nên âm thanh của Tô Mộc Lam lúc này có hơi khàn khàn.
"Chắc là tối hôm qua mưa dông lớn, khi đổi phòng bị dính nước mưa nên bị cảm lạnh." Bạch Thạch Đường vươn tay lấy khăn trên trán của Tô Mộc Lam xuống dưới, sau đó lại đặt ở trong chậu làm ướt thêm lần nữa.
"Sáng nay khi ta thức dậy thấy bên phòng củba người không có động tĩnh gì, gõ cửa cũng không có tiếng trả lời, nghĩ đến tối hôm qua ngươi bị sợ hãi nên có chút lo lắng liền tiến vào nhìn xem, kết quả liền thấy…."
"Vừa rồi Tam Thành ca đã đến khám qua cho ngươi rồi, nói là bị cảm lạnh, hơn nữa tim đập nhanh do bị sợ hãi, uống hai thang thuốc là sẽ tốt hơn."
"Thuốc thì ta đang sắc ở trên bếp, cũng đã nấu chút cháo thịt nạc, nếu bây giờ ngươi đã tỉnh rồi thì có muốn ăn hai miếng cháo hay không, nghỉ ngơi một lúc rồi uống thuốc sau?"
Sốt mê man tới bây giờ thì Bạch Thạch Đường cảm thấy dù thế nào cũng nên ăn trước một chút cháo cho ấm bụng, nếu không uống hết chén thuốc này khi bụng không có gì thì sợ sẽ bị thương dạ dày.
Tô Mộc Lam bây giờ tuy rằng rất khó chịu nhưng cũng biết càng lúc bị bệnh thì càng phải ăn để bổ sung thể lực, cố gắng chịu đựng mệt mỏi gật đầu.
Bạch Thạch Đường cầm thêm hai cái gối mềm đặt ở sau lưng của Tô Mộc Lam, để cho nàng dựa vào thoải mái một chút, sau đó lại vội vàng đi lấy bát, múc cháo ra và đưa đến tay của Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam vươn tay nhận lấy bát cháo, vừa lúc chạm vào bát cháo nóng thì cả người lại đau nhức vô cùng khiến cho cơ thể không còn sức lực gì nữa, tay cầm bát không vững khiến cho suýt nữa đánh nghiêng bát cháo lên giường.