Còn bên Trương ma ma thì sau khi lo xong mọi chuyện liền trở về nói đại khái cho Cố Vân Khê.
Vài ngày sau đó, bên Lục Văn Viện cũng không đến tặng điểm tâm nữa, chuyện này coi như đã kết thúc.
Vào ngày mùa hè, thời tiết thay đổi thất thường.
Và những cơn mưa mùa hè xưa nay đều là những cơn mưa rào kèm theo sấm sét và gió giật, hạt mưa to như hạt đậu, rơi xuống kêu lộp bộp.
Mưa bắt đầu từ lúc hơi chạng vạng tối, và đến khi trời đã tối hẳn vẫn chưa có ý định dừng lại.
Mưa lớn nên vào bữa cơm buổi tối, Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường chỉ làm bánh cuộn đơn giản và bánh canh, ăn cùng với nộm dưa chuột.
Ăn cơm xong vẫn thấy thời tiết không đẹp nên Tô Mộc Lam liền lên giường sớm nằm xuống.
Còn bên Bạch Thạch Đường thì cầm theo một chiếc ô màu xanh, kiểm tra xung quanh kể cả cửa ra vào lẫn cửa sổ, đảm bảo mọi thứ đều ổn thì mới trở về phòng.
an đêm, mưa rào kèm gió mạnh, âm thanh loạt xoạt gần như không ngừng nghỉ, những tia chớp xẹt qua kèm với âm thanh của tiếng sấm ầm vang giống như nhạc đệm cho mưa lớn vậy, đinh tai nhức óc.
Thời tiết như vậy khiến cho ngay cả người có chất lượng giấc ngủ tốt như Tô Mộc Lam, có thể đi vào giấc ngủ nhanh chóng cũng có một chút khó ngủ.
Nằm ở trên giường lăn lộn một lúc lâu, Tô Mộc Lam thật sự ngủ không được nên liền dứt khoát ngồi dậy, thắp đèn dầu lên, sau đó tiện tay cầm sách truyện đặt bên gối lên xem.
Đây vốn là câu chuyện tình yêu của một yêu hồ vô cùng xinh đẹp, có tính tình thơ ngây, cùng với một thư sinh có gia cảnh nghèo khó, tài hoa hơn người, nhưng lại luôn bị chèn ép.
Không chỉ là câu chuyện tình yêu như bình thường, quyển truyện này còn kết hợp thêm các yếu tố thần bí, hồi hộp cùng với các yếu tố trinh thám.
Nhất là sau khi yêu hồ và thư sinh ở bên nhau thì lại bị một con báo yêu tinh ghen ghét, con báo yêu tinh biến thành người phàm trần, tiến hành vu oan hãm hại thư sinh, đặc biệt là khi thư sinh lên đường đi thi, phải ngủ qua đêm ở một ngôi miếu đổ nát thì yêu tinh đó liền giả thần giả quỷ để hù dọa thư sinh….
Nếu là ở thời hiện đại, khi đọc những tình tiết như vậy thì Tô Mộc Lam nhất định sẽ xem mà mặt không đổi sắc, thậm chí còn sẽ thấy buồn cười, nhưng bây giờ bản thân đang ở thời cổ đại, có hoàn cảnh vô cùng tương tự với những gì đang miêu tả trong sách, đặc biệt đến đoạn ngôi miếu đổ nát cũng xảy ra trong một đêm mưa giông sấm sét như này.
Hơn nữa, người viết truyện có văn phong rất mạnh mẽ, mang lại cho người đọc có kích thích hình ảnh rất mạnh, nhất là khi đọc đến đoạn gió lạnh thổi từng cơn, cửa sổ của ngôi miếu đổ nát bị thổi bay rơi lả tả trên mặt đất thì Tô Mộc Lam cảm thấy sau lưng mình vô cùng lạnh lẽo, lòng bàn tay khẩn trương đến mức đổ cả mồ hôi.
Nhưng vào lúc này lại nghe thấy "Vù" một tiếng, ngay sau đó là tiếng "Răng rắc" vang lên, cửa sổ phòng của Tô Mộc Lam liền bị một cành cây gãy do bị gió thổi đập vào tạo thành một lỗ thủng lớn.
Ngọn đèn dầu đang được thắp sáng cũng bị thổi tắt trong nháy mắt, gió mưa hỗn loạn kèm theo lá cây rơi thổi vù vù vào trong phòng ở.
Tô Mộc Lam còn chưa lấy lại tinh thần từ trong quyển sách thì lúc này lại gặp chuyện ngoài ý muốn như vậy, liền "A" một tiếng theo bản năng.
"Ngươi không sao chứ."
Ngoài cửa truyền đến âm thanh trầm thấp.
Là Bạch Thạch Đường.
Lúc này Tô Mộc Lam mới phục hồi tinh thần, vội vàng mò mẫm mặc áo khoác vào, sau đó mở cửa cho Bạch Thạch Đường: "Ta không sao, cửa sổ bị gió thổi thủng một lỗ rồi."
"Hình như là có cái gì đập vào cửa sổ, chắc là do gió quá mạnh đã làm gãy cành cây, ta vừa nãy cũng đã sờ thấy lá cây ở trên giường.
"Để ta xem thử." Bạch Thạch Đường che chở ngọn đèn dầu đang bị gió thổi lung lay, sau đó lại tìm một cái đèn lồng để tránh bị gió thổi tắt, rồi bắt đầu kiểm tra tình trạng của phòng ở.
"Khung cửa sổ bị đập vỡ mất một góc, giấy cửa sổ đã bị phá hủy, mưa gió quá lớn nên chắc bây giờ cũng không thể thu dọn được, buổi tối nay hãy ngủ tạm ở phòng khác một đêm, chờ đến sáng mai thời tiết tốt hơn thì sẽ sửa lại cửa sổ."