Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 617: Giày mới




Cho nên, đường nàng về thôn chắc chắn cũng sẽ an toàn.

Có điều, lúc thấy Trương Môn Nghĩa lo lắng muốn đưa nàng về, trong đầu nàng vô cùng vui vẻ, chỉ vội gật đầu: "Cảm ơn Trương đại ca.".

"Đều cạnh thôn mà, không có gì, nên làm thôi."

Trương Môn Nghĩa cũng không muốn Tiểu Thuý gặp phải rắc rối gì chỉ vì đến nhà hắn mua thịt dê.

Hai người một trước một sau, đi thẳng đến cửa thôn của thôn Bạch Gia kia.

"Cảm ơn Trương đại ca, ngươi mau trở về thôi." Tiểu Thuý nói.

"Vậy được rồi, ngươi về thong thả nhé." Trương Môn Nghĩa lại dặn dò một câu, lúc này mới quay trở về nhà.

"Ừm." Tiểu Thúy nặng nề gật đầu, nhìn Trương Môn Nghĩa đi xa, lúc này mới đeo giỏ trúc vui vẻ đi về nhà.

Thời gian nhoáng một cái đã đến Đoan Ngọ.

Trước sau Đoan Ngọ là thời điểm để thu lúa mạch, người nông gia lúc này đều bận rộn.

Bạch Thạch Đường mở một cửa hàng son phấn bột nước trước Đoan Ngọ ở thị trấn, tên là Hành Chỉ Hiên.

Tô Mộc Lam dành thời gian đến cửa hàng nhìn qua.

Bên cửa hàng chất đầy những món đồ bán, giá không cao, đồ vật dùng tốt, các loại lọ đựng son phấn bột nước cũng vô cùng tinh xảo, cộng thêm cũng có một vài món đồ lưu hành ở Dương Châu và kinh thành khi đó.

Trong lúc nhất thời, Hành Chỉ Hiên này đã trở thành cửa hàng son phấn bột nước làm ăn tốt nhất trong huyện thành.

Mà quãng thời gian này, Bạch Thạch Đường cũng càng mua nhiều đồ cho nhà hơn.

Các loại thức ăn, thịt và rau xanh, cùng các món đồ chơi và sách vở mà bọn nhỏ thích, còn có những quyển sách mà Tô Mộc Lam thích đọc, cùng với mấy cái trâm cài tóc, đồ trang sức bình thường nàng hay dùng.

Tô Mộc Lam không thèm để ý đến các món đồ trang sức, hơn nữa thân ở nông gia, rất nhiều thứ đeo lên có hơi rêu rao, để người ta chú ý không nói, lúc làm việc có vẻ như cũng hơi vướng víu nữa.

Nhưng đồ mà Bạch Thạch Đường mang về đều là thứ người ngoài nghề trông thấy bình thường, nhưng trên thực tế chế tác tinh xảo, dùng nguyên liệu sang trọng, người trong nghề nhìn sẽ nhận ra được giá trị không nhỏ.

Ví dụ như cây trâm cài tóc hắc đàn mộc này, bề ngoài trông bình thường chẳng có gì lạ, nhưng chất lượng thượng thừa.

Cộng thêm trâm cài tóc này đều là những thứ ngày thường có thể dùng, Tô Mộc Lam cũng nhận lấy cả.

Có điều, để báo đáp lại, Tô Mộc Lam làm cho Bạch Thạch Đường hai đôi giày.

Ngày bình thường, Tô Mộc Lam cũng thường xuyên làm đồ lót cho mình, đi theo Bạch Trúc Diệp học thêu thùa, bây giờ gần như tay nghề cũng đã đủ dùng.

Không thể nói là nhìn kinh diễm thế nào, cũng rất quy củ, không có sai lầm gì lớn, đường may trông cũng tinh mịn hơn lúc trước rất nhiều.

"Cảm ơn." Lúc Bạch Thạch Đường nhận hai đôi giày này, bèn nói cảm ơn với Tô Mộc Lam, thử đeo vào chân một lần, rất vừa vặn.

Đeo vào cũng rất dễ chịu.

"Thích là được rồi." Tô Mộc Lam thấy Bạch Thạch Đường thích đồ mình làm, cũng có phần cao hứng: "Bây giờ chỉ làm giày đơn giản thôi, đế giày không có làm quá dầy, mang vào mềm mại nhẹ nhàng một chút, đợi chút nữa làm giày bông vải, phải làm đế giày dày một chút mới được."

Nói cách khác, Tô Mộc Lam còn định tiếp tục làm giày tặng cho hắn vào lần sao?

Bạch Thạch Đường hơi ngừng lại một chút, tiếp theo gật đầu: "Ừ, thì ra chuyện là vậy."

"Cha, giày mới đẹp thật đó." Bạch Trúc Diệp cầm kim khâu khay đan đi về phía Tô Mộc Lam bên này, thấy Bạch Thạch Đường mang giày mà Tô Mộc Lam làm thì hì hì nở nụ cười: "Có điều, không có đẹp bằng nương làm cho ta."

"Xem này, cái đôi trên chân con đây, nương đặc biệt thêu lá trúc đó, là tên của ta."

Bạch Trúc Diệp nâng chân lên, không quên khoe khoang một phen trước mặt Bạch Thạch Đường.

Liếc nhìn dáng vẻ rõ ràng hơi muốn "tranh thủ tình cảm" một chút, Bạch Thạch Đường xoa đầu cô bé: "Đúng vậy, giày của Trúc Diệp đẹp hơn."