Sau khi suy nghĩ, hai đứa vẫn quyết định làm chút gì đó trong khả năng cho phép, thu dọn khoai lang, tiện đợi một lát sau khi ăn cơm chưa xong, bắt đầu hấp khoai lang, tiếp theo phơi nắng khoai lang sấy dẻo.
Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu cũng ở một bên hỗ trợ.
Tô Mộc Lam tay chân lanh lẹ, cộng thêm hơn một cân thịt băm, thêm vào hành tây cũng thật sự gói không được bao nhiêu cái bánh bao, rất nhanh những cái bánh bao nhỏ trắng trắng đã lên lò hấp.
Bạch Lập Hạ vô cùng tinh ý lanh lẹ đến giúp nhóm lửa, còn Tô Mộc Lam đi đến vườn rau hái hai quả dưa chuột, đập dập sau đó trộn một chút với ớt xanh thái sợi và lá kinh giới.
Ngọn lửa trong bếp khiến đít chảo đen kịt, lồng hấp dần dần bốc lên hơi nước màu trắng, đi theo hơi nước màu trắng, còn có bánh bao thịt từ từ nở ra chín dần, thoang thoảng mùi bột mì và vị thơm ngào ngạt của thịt băm.
“Thật thơm.” Trong sân Bạch Mễ Đậu đang ở đó rửa khoai sạch khoai lang, không nhịn được chậc lưỡi, nuốt nướng miếng.
“Thực sự rất thơm.” Bạch Trúc Diệp cũng gật đầu theo, đôi mắt cũng là không nhịn được liên tục liếc về phía trong phòng bếp.
“Thế đợi lát nữa ăn nhiều hơn hai cái.” Tô Mộc Lam mỉm cười vớt dưa chuột và lá kinh giới từ trong chậu ra rồi đổ nước trong chậu: “Nhưng nên nhớ một chút, không được ăn căng bụng, nếu không không tiêu hóa được sẽ khó chịu.”
“Nương yên tâm, ta bảo đảm trông coi tam tỷ, không để tỷ ấy ăn căng bụng.” Bạch Mễ Đậu chính trực đáp lại.
Bạch Trúc Diệp vừa nghe, liền thoái thác, vươn tay kéo tai Bạch Mễ Đậu: “Ta thấy là ta trông coi đệ mới đúng, ở nhà chúng ta, ham ăn nhất chính là đệ.”
“A, đau....”
Bạch Mễ Đậu xoa lỗ tai, vẻ mặt u oán nhìn Bạch Trúc Diệp: “Tam tỷ xuống tay tàn nhẫn thêm tý nữa, lỗ tai bị ngươi tóm chặt rơi mất, nương, người xem nàng, ỷ vào bản thân sinh sớm hơn ta một phút, nên cứ bắt nạt người như vậy.”
“Nương, là Mễ Đậu nói con trước, đệ đệ nói tỷ tỷ, vốn dĩ là không đúng, nương nói có phải hay không?” Bạch Trúc Diệp cũng vây đến bên cạnh Tô Mộc Lam, túm cánh tay nàng, làm nũng uốn éo giống như viên kẹo.
Nhiều ngày ở chung như vậy, đôi long phượng thai này đối với nàng rõ ràng thân thiết hơn rất nhiều, nhất là Bạch Trúc Diệp, nhiều ngày ở chung như vậy, cảm giác dính nàng không buông.
Thế là có lúc Tô Mộc Lam cũng sinh ra hoảng hốt, chỉ cảm thấy bốn củ cải nhỏ này thật sự là cô sinh ra.
Nhưng lại nói tiếp việc này, nếu bọn họ là mẹ con ruột, hai người bọn họ hẳn không bị gò bó, bộ dáng vui vẻ đùa giỡn đi.
Chỉ tiếc, mẹ ruột của bốn củ cải nhỏ này đi sớm, không thể hưởng thụ niềm vui nữ nhi hầu hạ dưới gối, mà nàng cũng không cần trải qua vất vả cưu mang và nuôi dưỡng, chỉ cần hưởng thụ thời gian mẹ con vui vẻ, có thể nói là nhặt được một món hời vô cùng tiện nghi.
Trong lòng Tô Mộc Lam cảm khái không ngừng, nhưng trên mặt không biểu lộ ra, chỉ xoa đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đẫu: “Hai đứa con, nói đều đúng.”
“Hai đứa đừng liên tục làm ầm ĩ với nương nữa, nương mệt mỏi cả buổi sáng, bây giờ còn phải vội vàng nấu cơm cho chúng ta, hai đứa nhanh chạy lại đây rửa sạch khoai lang đi, đừng làm chậm trễ lát nữa ăn cơm.” Bạch Thủy Liễu ngồi ở trên ghế hướng về phía hai đứa nói.
Hai đứa Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu le lưỡi, cũng không tiếp tục đùa giỡn, chỉ nhanh chóng ngồi lên miếng gỗ bỏ khoai lang vào trong chậu rửa sạch bùn đất phía trên.
Tô Mộc Lam mím môi cười, thấy cà chua ở vườn rau đỏ thêm vài phần thì hái hai quả đỏ nhất, sau đó chuẩn bị làm món canh cà chua trứng, ăn kèm với bánh bao thịt cho bữa trưa.