Tuy rằng mỗi hai tháng là có một kì nghỉ nhưng đối với đứa nhỏ mà Tô Mộc Lam chưa bao giờ tách ra lâu như vậy thì vẫn khiến nàng có chút không quen được.
Biết rõ đạo lý là như thế nhưng tình cảm thì không có cách nào chấp nhận ngay được.
Rất nhiều người cũng bị vây trong trạng thái như vậy.
Lúc này, Tô Mộc Lam có chút chua xót trong mũi.
Hít mũi một cái, Tô Mộc Lam đè xuống cảm xúc trong lòng mình, sờ đầu của Bạch Mễ Đậu: "Ừ, nương rất yên tâm về con."
"Cũng không còn sớm nữa, để cho bọn trẻ đi trước đi, còn phải phải thu dọn giường và nhận biết nơi ở nữa, phải bận rộn một lúc nên nếu đi muộn quá thì sợ là không kịp ăn cơm trưa."
Bạch Thạch Đường do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn nhắc nhở một câu.
"Đi thôi." Tô Mộc Lam đứng thẳng người, cố gắng nén lại sương mù đang bốc lên trong mắt.
Bên kia Bạch Vĩnh Hòa cũng được Phùng thị dặn dò một lúc lâu, bây giờ đang vác túi đồ của mình trên lưng, kéo Bạch Mễ Đậu: "Vậy chúng con đi đây."
Dù sao cũng vẫn là mấy đứa trẻ, bây giờ đối với chuyện đi lên huyện học đọc sách thì chỉ thấy vô cùng vui sướng, cũng chưa để ý đến chuyện chia xa với người nhà, hai đứa chào hỏi người lớn rồi giúp nhau cầm đồ, đi vào học đường.
Bốn người lớn đứng ở cửa huyện học một lúc lâu, đợi cho đến khi không thể nhìn thấy hai đứa trẻ nữa thì mới chuẩn bị đi về.
Đã đến huyện thành thì Phùng thị cũng chuẩn bị đi Hồi Xuân Đường để mời đại phu đến khám bệnh, còn bên Tô Mộc Lam thì lại cần phải đi Lục gia một chuyến, nên hai nhà liền chia nhau ra hành động.
Lục Văn Tình lúc trước đã đến thôn Bạch gia, muốn mời Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam đến nhà làm khách.
Thứ nhất là muốn thương lượng một chút chuyện thương hội Lục gia muốn giúp đỡ Thất Lý Hương sang huyện bên cạnh mở thêm hai cửa hàng mới.
Thứ hai cũng là bởi vì Tô Mộc Lam hợp tác cùng với Lục gia để mở Thất Lý Hương, hơn nữa Linh Lung Các của Bạch Thạch Đường cũng có giảm giá cho bên Lục gia, đã khiến cho Lục Văn Tình rất được coi trọng trong dòng họ Lục thị, vì vậy Lục gia cũng muốn mời phu thê bọn họ đến nhà ngồi chơi để biểu đạt lòng cảm ơn.
Đã có lời mời thì tất nhiên không có lý do để từ chối.
Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường cũng đã thương lượng là vừa lúc đưa Bạch Mễ Đậu lên huyên học thì sẽ tiện thể đi Lục gia làm khách luôn.
Khi đang đánh xe trâu chậm rãi đi về phía Lục gia thì Bạch Thạch Đường nghe thấy tiếng Tô Mộc Lam cầm khăn tay ra lau mũi.
Quay đầu lại thì Bạch Thạch Đường thấy vành mắt ửng đỏ của Tô Mộc Lam.
Có lẽ so với hắn thì nàng càng luyến tiếc bọn nhỏ rời đi hơn.
Bạch Thạch Đường im lặng một lúc, sau đó mở miệng: "Bên Tằng chưởng quầy đã có thư trả lời rồi."
"Nói như thế nào?" Tô Mộc Lam gấp khăn tay của mình lại, cất đi.
"Bên Tằng chưởng quầy cũng có ý muốn làm, chuẩn bị qua hai tháng nữa sẽ đi sang bên này, để bàn bạc cẩn thận lại chuyện trồng nấm."
Bạch Thạch Đường thấy sắc mặt của Tô Mộc Lam đã bình thường lại, hơi thở phào nhẹ nhõm sau đó nói tiếp: "Ta thấy ý định của Tằng chưởng quầy là nếu đã muốn trồng thì không nên chỉ trồng một loại nấm, phải trồng nhiều loại mới được, nhưng dù sao cũng phải đến tận nơi để xem bên này có thể trồng được bao nhiêu loại." "Ta nghĩ là chuyện này tới lúc trở về sẽ nói chuyện rõ ràng với Bạch Kim Bắc cũng như bên thúc lý chính, để lúc sau Tằng chưởng quầy đến nơi này thì cũng có thể bàn bạc tốt hơn."
"Ừm, phải thương lượng trước để thúc lý chính cũng có thêm căn cứ để lên kế hoạch cho chuyện này." Tô Mộc Lam gật đầu: "Nếu là chuyện này có thể làm thành công thì thôn Bạch gia của chúng ta cũng sẽ có tiền đồ hơn."
Thôn dân có cuộc sống giàu có, tổ tiên thịnh vượng, mọi người an cư lạc nghiệp, là một loại phúc khí.
Quan trọng hơn là sau này cũng có thể che chở cho những người bình thường như bọn họ.
Dọc đường đi, hai người đều đang thương lượng đến chuyện liên quan đến trồng nấm, chẳng mấy chốc mà đã đến trước cửa nhà Lục gia.