"Thân là thư sinh, các ngươi đều đã đọc đủ loại sách thánh hiền, có năng lực phân biệt thị phi thiện ác, nhưng một kẻ hèn Cung Hoài có ý đồ xấu đã có thể kích động cảm xúc của các ngươi như vậy, vây công trường huyện, nếu ngày nào đó thật sự thi đậu công danh, chẳng lẽ là vì người khác xúi giục mà không đi đường thẳng hay sao?"
"Các ngươi thi rớt khảo thí, không tìm kiếm nguyên nhân từ chính bản thân mình, tra tìm những cuốn sách không tốt, giải thích lý giải không đủ cặn kẽ, ngược lại đi hoài nghi người khác có phải dựa vào quan hệ mà vào được trường huyện hay không, thư sinh như vậy thật xấu hổ!"
"Họa là từ miệng mà ra, nhưng mối họa này không đơn giản chỉ đối với chính các ngươi thôi đâu mà còn cả những người khác.
Hôm nay vì ta cùng với Cố huyện lệnh kịp thời đuổi tới, làm sáng tỏ một vài điều cho Bạch Vũ Lâm, nếu hôm nay chúng ta không ở đây, bọn họ đối mặt với lời đồn đãi này thì sẽ xử trí như thế nào?"
"Vả lại nếu lời nói này truyền ra ngoài, bị người khác nghe được, nếu không biết ngọn nguồn từ đầu đến cuối, nhất định sẽ nghị luận sau lưng Bạch Vũ Lâm nhiều hơn, vậy thì hắn nhất định sẽ mang tiếng xấu trên lưng một cách vô cớ, sau này danh tiếng bị phá hủy, có còn đứng vững ở trong trường huyện nữa hay không?"
Giọng nói của Tiết sơn trưởng không lớn, lại cực kì uy nghiêm, lời nói giống như một cây đại chuz nặng nề đập vào trong lòng mỗi người, khiến những thư sinh trước đó tham dự gây sự lúc này xấu hổ không thôi, chỉ biết vùi đầu xuống thấp.
"Những người này, nhớ kỹ, mặc kệ khảo thí qua mấy đợt, nhất loạt dựa theo hai đợt không hợp lệ mà xử trí." Tiết sơn trưởng quát.
Đúng như những lời Tiết sơn trưởng nói, đã phạm sai lầm thì nhất định phải gánh vác hậu quả của lỗi lầm phạm phải.
Ở đây mọi người đều đáp "Vâng ạ", không dám phản bác điều gì.
Tiết sơn trưởng thấy thế, lúc này vẻ mặt mới hòa hoãn lại, chỉ bảo những thư sinh mau chóng rời đi, chớ có lại sinh sự ở chỗ này sinh.
Những thư sinh đó mất hết thể diện, ngay cả tương lai cũng đạp đổ, lúc này chỉ hận không có khe đất nào để chui vào, tất cả đều vội vàng rời khỏi nơi này, nhưng lúc đi cũng không quên nhận lỗi với mấy vị tiên sinh vừa rồi bị xung đột mà liên lụy, còn có Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hòa nữa.
"Vốn nhìn thấy cháu thi đậu trường huyện vô cùng cao hứng, muốn dặn dò thêm vài câu, không ngờ lại mang đến phiền phức lớn cho cháu như vậy." khuôn mặt Cố Tu Văn tràn đầy áy náy.
Phần lớn người đời là thế, thói đời từ xưa đến nay vẫn vậy, người đọc sách cũng không ngoại lệ.
Vốn nhìn thấy Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hòa bị người ta chen lấn đẩy xuống phía sau, Cố Tu Văn cũng hơi lo lắng hai đứa bé sau này ở trường huyện bị người ta xa lánh, bắt nạt, liền nghĩ nói thêm vài câu.
Người khác nhìn thấy hai người Bạch Mễ Đậu và hắn vô cùng quen thuộc với nhau như vậy thì sau này có chuyện gì cũng đến suy xét và cân nhắc, sẽ không dễ dàng bắt nạt hai người.
Thật sự không thể ngờ được lại xảy ra nhiễu loạn như vậy.
"Cố đại nhân đừng nói như vậy." Bạch Mễ Đậu vội vàng nói, "Người vốn có ý đồ xấu thì có thể chọn được xương cốt trong trứng gà, mặc kệ chúng ta có làm việc ngay thẳng đến đâu thì cũng e là sẽ bị đổi trắng thay đen."
"Đúng vậy, việc này không phải là lỗi của Cố đại nhân, mà là lỗi của tên Cung Hoài kia, Cố đại nhân đừng để ở trong lòng." Bạch Vĩnh Hòa đứng ở bên cạnh cũng phụ họa nói.
Thấy hai đứa nhỏ nói như vậy, khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Cố Tu Văn có vẻ vơi bớt đi, hắn nói, "Các ngươi cứ yên tâm, ta nhất định nghiêm trị Cung Hoài, sau này cũng sẽ chú ý nhiều hơn."
Ngoài lý do cá nhân, hắn thân là huyện lệnh của một huyện thành, để xảy ra nhiễu loạn như vậy ngay dưới mí mắt của hắn, hắn cũng không thể nhẫn nhịn được.
"Khiến Cố đại nhân lo lắng." Tiết sơn trưởng chắp tay.
"Theo lý thì nên thế." Cố Tu Văn đáp lễ, "Sau này Tiết sơn trưởng cũng phải chú ý nhiều hơn, đặc biệt là đức tính của học sinh trong trường huyện, phải tích cực dạy dỗ cho ổn thỏa.."