Mà có một số người, thậm chí duỗi nắm tay muốn đánh.
Bạch Vĩnh Hòa thấy thế, vội vàng đi cản, muốn giúp Bạch Mễ Đậu chắn một chút, nhưng bởi vì bị người ngăn cách, lúc này căn bản không thể đi lên được.
Nhìn thấy nắm tay của một người sắp dừng ở trên mặt Bạch Mễ Đậu, một bóng hình chợt lóe lên, chắn ở đằng trước, nắm tay kia cũng tự nhiên mà dừng ở trên người người nọ.
Lực nắm đấm không nhỏ, khi bị đánh, Cố Tu Văn kêu rên một tiếng.
Mà người ra tay đánh người khi thấy rõ chính mình ra tay đánh không phải Bạch Mễ Đậu, mà là huyện lệnh Cố Tu Văn, lập tức sửng sốt một chút.
Nói là người đọc sách, kì thật ngay cả cấp bậc đồng sinh cũng không phải, thấy Huyện thái gia đều phải quỳ xuống, lúc này lại ra tay đánh Huyện thái gia, người nọ sợ tới mức không nhẹ, sợ hãi kêu một tiếng, tiện đà nằm liệt trên mặt đất.
Người bên cạnh, khi nhìn thấy Cố Tu Văn ăn đánh, cũng sợ hãi không nhẹ, lập tức im miệng, không dám kêu gào nữa.
"Các ngươi đang làm cái gì?" Tiết sơn trưởng cùng nhau vội vã chạy tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt này liền cao giọng phẫn nộ quát.
Thấy Tiết sơn trưởng cũng nổi giận, lúc này mọi người đều cúi thấp đầu, không dám lên tiếng.
"Sơn trưởng, những người này nghi ngờ việc Bạch Vũ Lâm khảo thí vào trường huyện, tuyên bố khảo thí bất công, muốn lấy lại công bằng cho người vì Bạch Vũ Lâm mà thi rớt, càng muốn có một lời giải thích cho chính mình." Lúc này có một tiên sinh chật vật đứng vững vàng thân hình, cất tiếng giải thích.
"Vậy sao?" Tiết sơn trưởng giương mắt, nhìn quét mọi người ở đây một lượt, "Ta muốn biết, vì sao các ngươi lại cảm thấy bất công, vì sao lại chỉ cảm thấy Bạch Vũ Lâm khảo thí vào trường huyện bất công chứ không phải nghi ngờ người khác?"
Mọi người nghe vậy, liếc nhìn lẫn nhau, một lúc lâu sau mới có người nhỏ giọng nói, "Hắn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể thi đỗ vào trường huyện chứ?"
"Vấn đề này hỏi rất hay." Tiết sơn trưởng khẽ gật đầu, nhìn về phíba người nọ đặt câu hỏi, "Ta thấy tuổi tác của ngươi không nhỏ, có lẽ đã đọc không ít sách, vậy ngươi hãy nói xem, ba thế trong ‘xuân thu công dương truyện’ là gì?"
"Chuyện này …" Người nọ lập tức nghẹn lời.
Hiển nhiên, hắn cũng không biết được, hoặc là … mặc dù biết nhưng cũng không thuần thục, không dám ngâm nga đọc trước công chúng.
Tiết sơn trưởng lạnh lùng hừ một tiếng, tiếp đó nhìn về phía Bạch Mễ Đậu, "Bạch Vũ Lâm, ngươi nói xem."
"Bẩm Tiết sơn trưởng, ba thế trong ‘xuân thu công dương truyện’ gồm nhìn thấy, nghe thấy và đồn đại.
Có lời đồn rằng cai trị từ loạn thế, nên trong nước cũng như ngoài nhà Hạ, chốn nào bình ổn nội loạn, giết sạch ngoại địch, nhìn thấy vậy là thái bình, "Giết sạch ngoại địch, thiên hạ rộng lớn chỉ trong gang tấc".
Bạch Mễ Đậu đáp, lời nói vô cùng trôi chảy, hiển nhiên là đã đọc vô cùng thuần thục, mới có thể hạ bút thành văn như vậy.
"Không biết trả lời như vậy, các ngươi có vừa lòng không?" Tiết sơn trưởng quát.
Mọi người vốn muốn há miệng đòi trừng trị cái ác, tuyên dương cái thiện, bây giờ lời nói trước đó đều biến thành cái tát đánh vào chính mặt mình, sắc mặt mọi người đều trắng bệch, tràn đầy xấu hổ.
Lúc trước nghi ngờ Bạch Mễ Đậu vì quyền thế nên mới có thể được vào trường huyện, hiện tại xem ra, kì thật là có tài, học tâp thật sự, mà bọn họ căn bản là hiểu lầm.
"Việc này, là chúng ta hiểu lầm……" Có người mở miệng nói.
"Học sinh nhất thời đầu óc lẫn lộn, lại hiểu lầm việc này, thật sự rất xấu hổ……"
Những người khác tựa như tìm được lối thoát, thi nhau phụ họa theo, hi vọng có thể một sự nhịn chín sự lành.
"Hiểu lầm?" Tiết sơn trưởng nói, "Có câu không có lửa làm sao có khói, đang êm đẹp, sao lại nhằm vào một mình Bạch Vũ Lâm mà hiểu lầm, chuyện này có phải quá trùng hợp hay không?"