Có điều đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, những chuyện có thể nói với nhau cũng chỉ có hạn, ví dụ như tự giới thiệu về gia đình, bao nhiêu tuổi, lúc trước đọc sách ở nơi nào, đã đọc qua những cuốn sách gì.
Nhìn khoảng hai ba mươi người trò chuyện vui vẻ ở chỗ này, những người không thi đậu càng thở ngắn than dài, hâm mộ không thôi.
Có một số người giận dỗi rời đi, có một số người còn ở chỗ này xao xuyến trong lòng, muốn chờ lát nữa gặp Cố huyện lệnh một lần, cũng có người nghĩ nghĩ, lựa chọn chủ động hàn huyên kết bạn với những người thi đậu trường huyện như Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu.
Rốt cuộc những người này là thi đậu trường huyện, sau này tương lai sẽ rộng mở, nếu tìm cách kết giao được thì sau này sẽ phát triển hơn rất nhiều, cho nên càng tìm cách quen biết nhiều người hơn.
Hơn nữa, cũng có người cảm thấy bọn họ đều có thể thi đậu trường huyện, sau này những thứ phải học nhất định sẽ khó hơn khảo thí nhiều lần, đến lúc đó học hỏi một số thứ, có thể trợ giúp bọn họ thi đậu trường huyện.
Mà đối với những người hiện tại đã thi đậu trường huyện người tới nói, vốn dĩ đơn độc đứng ở một chỗ đã cảm thấy có sự khác biệt với người khác, hiện tại được người ta bắt chuyện, tự nhiên càng cảm thấy rất có vinh quang, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Cũng có một số người cảm thấy, đều là người đọc sách, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, sau này ai có thể thăng chức nhanh cũng không nói trước được, hiện tại thoải mái kết thiện duyên mới là tốt nhất.
Tóm lại, rất nhiều người có suy nghĩ khác nhau, nhưng lúc này trên mặt lại vô cùng khách sáo, bọn họ đều là người đọc sách, lúc này tán ngẫu đều cảm thấy có thể nói chuyện được với nhau.
Bên ngoài trường huyện, có thể nói là rất nhộn nhịp.
Cho đến khi có hai bóng dáng người từ cửa trường huyện đi ra.
Tiên sinh đứng ở cửa lập tức đứng lên, cung kính nhìn về phía hai người, "Cố huyện lệnh, sơn trưởng."
Thấy thế, ở cửa trường huyện vốn đang ồn ào sôi động lập tức vô cùng yên lặng, mọi người cũng hướng về phía hai người chắp tay vái, "Huyện lệnh đại nhân, Tiết sơn trưởng."
Cố Tu Văn bước lên phía trước hai bước, ý bảo mọi người không cần khách sáo, "Hôm nay là ngày trường huyện công bố danh sách, ngững người có thể vào học đều là những người xuất sắc về tư cách, hy vọng chư vị có thể chăm chỉ chịu khó học hành, trở thành rường cột của nước nhà."
"Mà những học sinh chưa vượt qua khảo thí vào trường huyện cũng không cần nhụt chí, thất bại tạm thời chẳng qua là trời cao tiến hành khảo nghiệm, còn cần nỗ lực hơn mới có thể được như ước nguyện."
Ngắn gọn nói mấy câu, sau khi dứt lời, Cố Tu Văn liền không hề nói thêm gì với mọi người nữa, chỉ tìm người sắp nhập học nói vài câu.
Phần lớn là sau này cần chăm chỉ học hỏi, chịu khó đọc sách, cổ vũ mọi người học tập cho tốt.
Có điều dù như vậy cũng đủ để khiến những học sinh nói chuyện với Cố Tu Văn cao hứng gấp vạn lần.
Rốt cuộc là Huyện thái gia chủ động nói với hắn, không chỉ có thể diện mà được huyện thái gia đáp lời cũng chứng tỏ hắn trong đám người này đã lọt vào mắt của Huyện thái gia.
Nếu sau này có thể thường xuyên qua lại, chưa nói đến việc có thể một bước lên mây, nhưng cũng có nhiều ích lợi.
Có người thấy thế, liền cố tình chen lấn lên phía trước để có cơ hội nói vài câu với Cố Tu Văn.
Vì vậy cho nên Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu cố tình giữ khoảng cách mà lựa chọn trầm mặc bị người khác chen lấn đẩy ra phía sau.
Cố Tu Văn thấy thế, đặc biệt đi vòng qua đám người, tới trước mặt hai cậu bé "Hai người các ngươi năm nay thi đậu trường huyện thật sự không đơn giản, tuổi trẻ tài cao như thế, sau này sẽ có tương lai vô hạn đó."
"Cố đại nhân khen ngợi, chúng cháu thẹn không dám nhận." Bạch Vĩnh Hòa và Bạch Mễ Đậu vội vàng khiêm tốn đáp lời.
"Đọc sách cẩn thận, đừng cô phụ kì vọng đối với các ngươi." Cố Tu Văn duỗi tay, lần lượt vỗ vỗ vào bả vai của Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hòa.
"Vâng, Cố đại nhân yên tâm." Hai người lại chắp tay vái lạy một lần nữa.
Cố Tu Văn cười gật gật đầu, không hề nói thêm gì nữa, chỉ cùng Tiết sơn trưởng trò chuyện với nhau về việc thu nhận tân sinh nhập học và những chuyện khác của trường huyện.