Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 598: Không cần để ở trong lòng




Đây thật sự là điều mà cậu bé không ngờ đến!

Tiên sinh nói khả năng để thi đỗ không lớn lắm, nếu có mong muốn được đi thi thì liền thử một lần xem, dù sao tuổi tác cũng không tính là lớn, vẫn còn thời gian để tham gia lần sau.

Cho nên cậu bé cũng chỉ là đến thi thử một lần, thuận tiện tham gia thi cùng với Bạch Vĩnh Hòa, không nghĩ tới lại có thể thi đỗ.

Điều này thật sự rất bất ngờ.

Và những người ngạc nhiên nhất lại không phải là Bạch Mễ Đậu mà là những người đến xem danh sách trúng tuyển, cho dù là thi đỗ hay là không, khi nghe đến Bạch Mễ Đậu thi đỗ thì tất cả đều nhìn về phía cậu bé với ánh mắt bất ngờ.

Hoặc là ngạc nhiên, hoặc là hâm mộ, hoặc là không thể tin được.

"Nhìn tuổi tác củba người này thì cũng không lớn, đoán là tầm hơn mười tuổi đi? Một đứa nhỏ như vậy cũng có thể thi đỗ vào huyện học sao?"

"Ta nhớ cuộc thi lần này cũng không phải là đơn giản, đứa trẻ này cho dù học vỡ lòng từ khi năm tuổi thì cũng mới chỉ đọc sách được bốn đến năm năm, liền có thể thi đỗ sao? Chẳng nhẽ ta đọc sách hơn mười năm mà ngay cả một đứa nhỏ cũng không bằng sao?"

"Lời này sai rồi, khát vọng không phụ thuộc vào tuổi tác, trí tuệ tất nhiên không thể thông qua số tuổi để nhận định, có người chỉ cần nhìn qua là đã nhớ được, suy một ra ba, có người mỗi ngày vẫn chăm chỉ đọc sách nhưng lại hoàn toàn không nhớ được nửa chữ, triều đại của chúng ta không phải cũng có thần đồng tám tuổi đã thi được tú tài hay sao, mọi người không cần vì hiếm có mà thấy kì lạ."

"Nhưng trên huyện thành của chúng ta thì ta chưa bao giờ gặp qua học sinh nào có tuổi tác nhỏ như vậy cả, mọi người đừng trách ta nhiều lời, nhưng đứa nhỏ này….

Không phải có chỗ dựa gì đằng sau đấy chứ."

"Không thể nói lung tung như vậy được, Tiết sơn trưởng của huyện học là người công bằng chính trực, được rất nhiều người tôn trọng, ngươi nói ra những lời như vậy chẳng lẽ là đang nghi ngờ nhân phẩm của Tiết sơn trưởng hay sao? Ta lại thấy vị tiểu huynh đệ này bộ dạng đoan chính, ánh mắt trong trẻo, là người cực kì thông minh."

"Ta cũng thấy vị tiểu huynh đệ này ăn mặc không hề đơn giản, không phải là người có xuất thân phú quý gì đấy chứ…" Mọi người bàn tán xôn xao, tất cả đều thảo luận sôi nổi.

Bạch Mễ Đậu nghe được, bắt đầu gãi tai.

Bạch Vĩnh Hòa lại nói: "Ngày thường đệ vẫn luôn khổ cực đọc sách, ta đều nhìn thấy rõ ràng, đệ vừa thông minh lại vừa siêng năng, tuy rằng đi học muộn nhưng ta lại cảm thấy thiên phú của đệ cực cao, đề thi lần này cũng không phải là cứ đọc sách làu làu là có thể trả lời được, cho nên đệ thi đỗ là chuyện hợp tình hợp lý."

"Những người này nói cái gì thì đệ cũng không cần để ý, không cần phải để trong lòng, cũng không cần thiết phải đi cãi cọ với bọn họ."

"Vâng." Bạch Mễ Đậu gật đầu: "Nương của ta nói rồi, miệng mọc ở trên cơ thể củba người khác, người khác nói cái gì thì bản thân mình không thể quản lý được, người khác càng nói nhiều về cái gì thì chứng tỏ bản thân bọn họ càng để ý đến chuyện đó, người khó chịu chính là bọn họ mà không phải là đệ."

"Nương của ta còn nói, tiền bạc tốt như vậy mà vẫn có người nói không thích thì càng đừng nói là người, cho nên không cần để ý quá nhiều đến người khác, chỉ cần làm tốt chuyện của bản thân là được rồi."

"Chính là đạo lý này." Bạch Vĩnh Hòa vỗ vai Bạch Mễ Đậu, cười híp mắt.

Hắn thực sự rất thích Bạch Mễ Đậu, hận không thể nhận cậu bé làm đệ đệ ruột thịt của mình.

Một phần là bởi vì Bạch Mễ Đậu rất ngoan ngoan hiểu chuyện, cũng chăm chỉ chịu khó đọc sách.

Một nguyên nhân khác cũng là lý do quan trọng nhất, đó chính là Bạch Mễ Đậu thật sự vô cùng thông minh, ngay cả trong quá trình đọc sách có gì không hiểu, hay đạo lý đối nhân xử thế cũng vậy, cậu bé chỉ cần được chỉ dẫn một chút liền có thể thông suốt.

Điều này khiến cho Bạch Vĩnh Hòa cảm thấy cực kì có cảm giác thành tựu, thậm chí trong lòng còn có chút mong chờ sự trưởng thành của Bạch Mễ Đậu, muốn nhìn xem đứa nhỏ này sau khi lớn lên thì sẽ trở thành một người như thế nào.

"Nào, chúng ta nhanh chóng về nói một tiếng với người trong nhà đi."

Hai đứa cũng không ở chỗ này nghe những người đó nói chuyện lung tung nữa, vội vàng đi xa một chút tìm Bạch Thạch Đường và Bạch Kim Bắc để báo tin vui.