Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 597: Thi đỗ




Bọn nhỏ biết là đã đến lúc phải chia xa, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm nhưng đến khi thực sự phải tách ra thì vẫn ê ẩm trong lòng, nhịn không được phải lau nước mắt.

"Chờ thêm một thời gian nữa thì hãy đến nhà của ta chơi nhé." Hai mắt của Cố Vân Khê đỏ bừng, chào tạm biệt bốn tỷ đệ Bạch Thủy Liễu: "Đến mùa hè ta sẽ lại tới chơi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ra sông bắt cá."

Cố Vân Khê ở trong thôn được một thời gian, đối với chuyện bắt cá vẫn luôn nóng lòng muốn thử.

Chỉ là mùa xuân, trời vẫn còn giá rét, nước cũng rất lạnh lẽo, lại là thời điểm chuyển mùa rất dễ bị bệnh, nên người lớn thời gian này đều trông coi chặt chẽ bọn trẻ để không cho bọn chúng ra sông quậy phá.

Vì vậy, Cố Vân Khê vẫn còn tiếc nuối chuyện chưa được ra bờ sông bắt cá.

Nhưng cũng đồng thời rất mong chờ.

"Được!" Bốn tỷ đệ Bạch gia đều gật đầu đồng ý.

Những khổ sở và tiếc nuối bởi vì phải chia xa bây giờ đã được thay thế bằng sự chờ mong lần gặp lại sau này, sau đó lại ồn ào nói đến chuyện vào đêm Thất Tịch có thể cầu xin Chức Nữ cho việc thêu thùa khéo tay hơn.

Bầu không khí lập tức lại vui vẻ lên.

Cũng làm cho mấy người lớn đang chua xót trong lòng vì nhìn cảnh bọn trẻ chia tay nhau, giờ lại thấy hơi hụt hẫng.

Cảm xúc của trẻ em vẫn luôn thay đổi quá nhanh, khiến cho người lớn không thể theo kịp.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, điều này cũng có thể cho thấy bọn nhỏ là những người trọng tình trọng nghĩa, cũng có phương thức giao tiếp và bộc lộ cảm xúc riêng, không cần người lớn can thiệp quá nhiều liền có thể điều hòa được cảm xúc tốt hơn.

Thời gian cũng không còn sớm nữa, Cố Tu Văn liền mang theo Cố Vân Khê xuất phát.

Cả nhà Tô Mộc Lam đều tiễn đến tận cổng thôn, nhìn xe ngựa đi xa mới quay về nhà.

Khi bọn nhỏ trở về nhà liền cầm túi xách của mình vội vàng đi đến học đường, Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường cũng đều bận rộn chuyện của riêng mình.

Thoáng chốc đã đến tuần giữa của tháng tư, kì thi huyện học đã diễn ra vào tháng 3, bây giờ đã đến lúc dán thông báo danh sách trúng tuyển.

Nếu thi đỗ thì phải trực tiếp đi làm thủ tục nhập học.

Nên Bạch Thạch Đường và Bạch Kim Bắc đều lần lượt mang theo Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hòa cùng đi lên huyện thành, để xem danh sách trúng tuyển của huyện học.

Danh sách trúng tuyển dán lên, được chia làm ba tờ.

Tờ đầu tiên là những thí sinh đã vượt qua vòng thi đầu tiên, tờ thứ hai là người đã vượt qua vòng thi thứ hai, còn tờ thứ ba là đã vượt qua cả hai vòng, có thể thuận lợi nhập học.

Bảng thông báo không lớn nên mọi người đều chen chúc vây quanh để xem, vô cùng nhộn nhịp.

Có người nhìn thấy bản thân đã qua cả hai vòng, có thể thuận lợi nhập học nên mặt mày vô cùng vui vẻ.

Cũng có người nhìn thấy bản thân không vượt qua được hai vòng nên vô cùng buồn phiền, ủ rũ như cha nương đã chết vậy.

Càng nhiều hơn là những người chỉ vượt qua được một vòng, trong lòng bọn họ không hài lòng, nhưng sau đó lại cảm thấy do kiến thức của bọn họ còn thiếu sót nên kết quả được như vậy cũng là hợp lý, chỉ có thể vội vàng rời đi rồi chăm chỉ học tâp thêm.

Ở trước cửa huyện học có thể nói là một trăm trạng thái của nhân gian.

Bạch Mễ Đậu và Bạch Vĩnh Hòa phải mất một thời gian mới đi đến được trước bảng thông báo.

Bạch Mễ Đậu còn phải hơi nhón chân lên một chút mới có thể hoàn toàn nhìn rõ được tất cả tên trên bảng thông bảo, nín thở lần tìm từng cái tên một.

Bên này Bạch Vĩnh Hòa cũng là như thế, tỉ mỉ nhìn từng dòng tìm tên của mình và Bạch Mễ Đậu.

"Vĩnh Hòa ca, tên của ca, tên của ca kìa." Bạch Mễ Đậu nhìn thấy tên của Bạch Vĩnh Hòa, lập tức vô cùng phấn khích kéo Bạch Vĩnh Hòa đến xem.

Bạch Vĩnh Hòa cũng vội vàng tiến lại gần, sau khi thấy rõ ràng bên trên có tên của mình, hơn nữa tên của Bạch Mễ Đậu cũng cách đó không xa thì liền hé miệng nở nụ cười: "Ôi, tên của đệ cũng ở đây này."

Bạch Mễ Đậu cũng vội vàng đi xem, sau khi xác nhận có tên của mình trên bảng thì cũng vui mừng nhảy nhót, sau đó lại gãi đầu:

"Không ngờ là có thể thi đỗ."