Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 596: Cơm trộn nồi đá




"Sau khi đứng nghe xong thì lại nói bài giảng của Bạch tiên sinh không tốt, hoàn toàn không giải thích được những điều quan trọng trong bài học, Hách tiên sinh nói sẽ giảng lại một lần nữa cho chúng ta…."

"Nếu chỉ có vậy thì cũng không có gì, nhưng khi Hách tiên sinh đang giảng lại thì Bạch tiên sinh lại tới nói câu giải nghĩa kia của Hách tiên sinh không đúng, nhất định phải sửa lại, vì vậy hai tiên sinh liền tranh luận gay gắt, sau đó gần như muốn đánh nhau luôn, chúng con ở bên cạnh phải khuyên can mãi."

"Khuyên can một lúc thì đã tới giờ này rồi."

Bốn đứa trẻ mỗi người một lời, kể lại rõ ràng toàn bộ sự việc đã xảy ra, Bạch Mễ Đậu nghe xong cũng lắc đầu thở dài.

Mặc dù cậu bé cũng đang đi đọc sách ở trên học đường khác, nhưng cũng có lúc sẽ đi đến học đường trong thôn để nghe thêm, có gì không hiểu cũng sẽ hỏi hai vị tiên sinh cho nên cũng hiểu rất rõ.

Dựa theo tính khí trẻ con của hai lão tiên sinh này thì đúng là có thể xảy ra chuyện như vậy.

Hơn nữa có khi chuyện này còn xảy ra thường xuyên ấy chứ.

Tô Mộc Lam ở bên cạnh, nghe cũng thấy buồn cười, cũng không biết nên đánh giá chuyện này như thế nào, chỉ cầm găng tay cách nhiệt bưng nồi đá ở trên bếp xuống dưới, đặt lên bàn.

Âm thanh xèo xèo vang lên, và dù chưa mở nắp nhưng đã có thể ngửi được mùi thơm ngào ngạt, năm đứa trẻ vội vàng vây quanh, nuốt nước bọt.

"Đây là món gì vậy, sao lại thơm như thế?"

Tô Mộc Lam nghe âm thanh liền ngẩng đầu nhìn, thì thấy Bạch Thạch Đường đã đi vào trong sân, đang buộc trâu lại.

"Cha đã trở về rồi."

Bọn nhỏ nhanh chóng chạy ra, sau đó mỗi đứa đều bận rộn đi múc nước, bê bàn ghế.

"Lúc nãy khi đang nấu cơm ta còn đang nghĩ không biết buổi trưa ngươi có trở về ăn cơm hay không, có cần nấu phần cơm cho ngươi hay không, sau lại nghĩ đến cơm trộn nồi đá dù có nguội thì cũng được để riêng trong từng nồi một, đến khi muốn ăn thì chỉ cần đặt lên trên bếp lò nhỏ hâm nóng là được, cũng thuận tiện, liền dứt khoát làm cả phần của ngươi luôn."

Tô Mộc Lam nói: "Vừa đúng lúc, nhanh ngồi xuống ăn cơm đi."

"Ừm." Bạch Thạch Đường trả lời, sau đó giúp đó Tô Mộc Lam bưng mấy cái nồi nhỏ kia lên bàn ăn.

"Khi ăn phải cẩn thận một chút, đừng chạm vào nồi, rất nóng đó." Tô Mộc Lam mở nắp từng nồi ra, sau đó chia thìa cho bọn nhỏ.

Là thìa gỗ có cán dài, rất thích hợp dùng để ăn món ăn nóng này, cần phải có khoảng cách xa với nồi đá.

Bọn nhỏ học theo cách ăn của Tô Mộc Lam, trộn đều cơm và đồ ăn trong nồi, sau đó mới xúc từng thìa vào trong miệng.

Cơm nấu cùng các loại rau xanh và thịt, nên gạo có thể hấp thụ lượng nước sốt từ thịt chảy ra, vừa dai vừa mềm, có mùi thơm nồng đậm của thịt và rau, gạo cũng có mùi thơm ngào ngạt….

Tóm lại, ăn vô cùng ngon!

Chờ đến khi đã ăn gần xong thì bọn nhỏ lại cạo phần cơm cháy dính ở đáy nồi, sau đó ngồi nhai giòn tan.

Bữa cơm có thể nói là vô cùng mỹ mãn.

Vừa mới ăn cơm xong thì Cố Tu Văn liền đến nhà.

Lúc trước đã hẹn là hôm nay sẽ đến đón Cố Vân Khê về nhà, cho nên cũng không có trò chuyện nhiều lắm, hai nhà cũng đã vô cùng quen thuộc rồi, cũng không cần nói nhiều lời khách sáo nữa, chỉ tán gẫu ít chuyện gia đình.

Khi Cố Tu Văn đến cũng mang theo ít sách vở và văn phòng tứ bảo đến tặng cho bọn nhỏ.

Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đều là người có tài năng trong làm ăn buôn bán, nên tiền bạc trong nhà cũng không thiếu, chỉ có những quyển sách này, có rất nhiều đều là Cố Tu Văn tự tay chép lại, hơn nữa cũng rất khó mua được trên cửa hàng, coi như là có chút quý giá, có thể lấy ra làm quà tặng.

Bọn nhỏ đều nói lời cảm ơn với Cố Tu Văn.

Việc trong nha môn của Cố Tu Văn rất bận rộn nên cũng không ở lại lâu, đợi Cố Vân Khê thu dọn xong đồ đạc thì sẽ chào tạm biệt và rời đi.