Lục Tề Thuận chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, hoang mang hoảng hốt chạy về trước xe ngựa, rồi thúc giục gã sai vặt nhanh chóng đánh ngựa rời đi.
Nhiều người vây quanh như vậy cũng khiến cho gã sai vặt có chút hoảng sợ.
Trong lòng càng lo sợ thì càng dễ dàng mắc sai lầm, khiến cho Lục Tề Thuận còn phải bị người ta đánh vài cái chổi nữa, mãi một lúc lâu sau mới có thể đánh xe ngựa chạy ra khỏi thôn, bỏ lại đám người thôn Bạch gia ở đằng sau.
"Điêu dân, đúng là điêu dân!"
Lục Tề Thuận căm giận bất bình mắng to: "Thực sự là không biết trời cao đất dày!"
Những cây chổi kia có lẽ là dùng để quét sân, nên sau khi đánh lên trên người ông ta thì lưu lại một mùi phân gà nồng đậm, thậm chí trên tóc còn dính vài sợi lông gà, khiến cho Lục Tề Thuận không thể chịu đựng được.
Người ta thường nói vùng khỉ ho cò gáy thường sẽ xuất hiện điêu dân, lời này tuyệt đối không sai chút nào, hứa hẹn nhiều điều tốt như vậy mà một người, hai người đều không ai cân nhắc cả, những người này đều xứng đáng cả đời làm nhà nông chân đất!
Lục Tề Thuận tức giận đến mức bốc khói, gần như cắn nát hàm răng.
Còn ở cổng lớn của thôn Bạch gia thì khi thôn dân nhìn thấy Lục Tề Thuận chật vật chạy trốn đều nhổ xuống đất một ngụm nước bọt.
"Đúng là đồ rùa đen rút đầu, chạy thật là nhanh."
"Nếu trong thôn có người như thế này thì đã sớm bị đánh gãy chân tám trăm lần rồi, ở bên ngoài thế mà còn có thể sống đến bây giờ, thật sự là mạng lớn!"
"Sau này những người như thế không thể cho phép bước vào trong thôn được, mọi người phải rửa mắt cho kĩ, lần sau gặp phải ông ta thì trực tiếp đuổi ra ngoài!"
"Đúng vậy, trực tiếp đuổi ra ngoài…."
Tất cả mọi người trong thôn cũng không ngốc.
Loại người mà ngay cả ca ca ruột thịt cũng dám làm hại, còn không buông tha cháu trai cháu gái ruột thịt của mình thì trong lòng đã không còn tính người nữa rồi, cho dù ông ta có hứa hẹn thêm nhiều lợi ích thì tất cả đều là nọc độc giấu trong mật đường mà thôi, sẽ độc chết người mà không cần đền mạng!
Cho nên, ngàn lần vạn lần cũng không thể để người như vậy đi vào trong thôn, miễn cho sẽ làm hư hại bầu không khí trong thôn.
Bạch Khang Nguyên thấy mọi người trong thôn đều một lòng nên vô cùng vui mừng, sau đó liền giải tán mọi người trở về tiếp tục bận rộn công việc của từng nhà.
Đúng vào thời điểm tan học của học đường gia tộc, ba tỷ muội Bạch Thủy Liễu đang dẫn Cố Vân Khê đi về nhà thì thấy được một trận náo nhiệt như vậy, liền dừng lại để xem.
"Người đó có phải đã phạm lỗi gì hay không?" Bạch Trúc Diệp hỏi một câu.
"Mặc kệ ông ta đi, bị người trong thôn đuổi ra ngoài thì chắc chắn không phải là người tốt rồi."
Cố Vân Khê ở thôn Bạch gia lâu như vậy nên có ấn tượng vô cùng tốt đối với mọi người trong thôn, cũng rất có cảm tình, cảm thấy mọi người ở trong thôn đều rất tốt bụng, ngoại trừ một số người có đầu óc không được thông minh cho lắm thì những người khác chắc chắn đều là người tốt.
Nếu bị người tốt đuổi ra ngoài thì người bị đuổi ra khẳng định là kẻ xấu.
Cố Vân Khê cười túm lấy Bạch Trúc Diệp: "Đi, chúng ta nhanh chóng về nhà thôi, bá nương nói buổi trưa nay muốn làm đồ ăn siêu ngon đấy."
Buổi chiều sẽ có người trong nhà đến đón cô bé về nhà, nên bữa cơm trưa nay là bữa cơm cuối cùng mà cô bé được ăn ở đây rồi, phải ăn nhiều mới được.
"Đi."
Bốn đứa nhỏ cùng nhau đi về nhà.
Tô Mộc Lam đang dập tắt bếp than nhỏ trong sân, thấy bọn trẻ trở về thì cười chào đón: "Các con nhanh chóng rửa tay và chuẩn bị ăn cơm nào."
"Vâng." Bốn đứa nhỏ đồng thanh trả lời.
Bạch Mễ Đậu đứng ở bên cạnh cầm gáo giúp đỡ múc nước: "Các tỷ sao lại trở về muộn như vậy, có phải tiên sinh lại dạy quá giờ hay không?"
"Nói là quá giờ cũng đúng, nhưng mà tình huống lại không giống lúc trước."
Cố Vân Khê gãi lỗ tai nói: "Hách tiên sinh hôm nay cảm thấy thân thể không thoải mái nên Bạch tiên sinh đến dạy thay, nhưng mà mới dạy được một nửa tiết thì Hách tiên sinh lại đến học đường, nói là lo lắng Bạch tiên sinh giảng lung tung nên lại đến nhìn xem một chút."