Cộng thêm Lục Văn Tình rất có thể diện ở Linh Lung Các, chắc chắn nàng có rất nhiều quan hệ nhân mạch với những người khác trong tông tộc Lục Thị, đối nàng cũng thường xuyên tán thưởng khẳng định.
Lục Tề Thuận từng nghe nói, hội thương mại Lục thị, đã có người bắt đầu thuyết phục người bên ngoài, muốn dùng tiền của hội thương mại để giúp đỡ mở rộng Thất Lý Hương.
Nếu là như thế, hai huynh muội Lục Cảnh Nghiên với Lục Văn Tình sẽ càng có quyền thế hơn ở trong tộc, con của vợ lẽ như hắn đây sẽ không còn chỗ nào để đặt chân rồi, kết quả xấu hơn chính là nếu như hai huynh muội này có quyền thế hơn ở trong gia tộc, khó mà đảm bảo sẽ không truy cứu chuyện năm đó.
Người vốn là dây leo trên tường.
Lúc trước, những người kia được lợi từ hắn như thế nào, giúp đỡ hắn cùng nhau nuốt mất đại phòng Thuận Ý Trai, đến lúc đó cũng sẽ giúp đỡ hai huynh muội này, khiến hắn phải phun ra từng miếng.
Cho nên, trước mắt việc khẩn cấp nhất mà Lục Tế Thuận cảm thấy chính là nhất định phải cướp được việc làm ăn của Thất Lý Hương vào tay mình.
Giống như cướp Thuận Ý Trai năm đó vậy.
Dù cho vốn đầu tư có vượt quá dự tính của hắn, đến lúc đó hắn cũng không thể nào kiếm được lợi nhuận về, cũng phải khiến cho nhà vợ cả không chiếm được gì cả, đến trước mặt người của tộc Lục thị, nhánh này của bọn họ cũng vẫn do hắn định đoạt.
Vậy hắn sẽ có cơ hội làm lại từ đầu rồi.
Lục Tề Thuận cảm thấy nhất định mình phải làm chuyện này, cách chế biến này hắn nhất định phải mua về được, cho dù phải trả giá nhiều thế nào đi nữa.
"Chắc hẳn lúc nãy ta cũng đã nói với Lục chưởng quỹ hết sức rõ ràng rồi nhỉ, ta không bán cách chế biến thịt dê kho tộ này."
Tô Mộc Lam cũng lười nói nhiều với, chỉ nói: "Ta còn có việc phải bận, mời Lục chưởng quỹ trở về."
Dứt lời, bèn quay đầu đi vào nhà.
Lục Tề Thuận đụng nhầm cây đinh, lúc này cắn răng.
Hắn thật sự không ngờ, thế mà hai ngàn lượng cũng không thể khiến cho Tô Mộc Lam động tâm.
Chuyến này, xem như đi không công rồi.
Có điều...
Tô Mộc Lam chỉ nói không bán, cũng không có dùng lời nói lạnh nhạt, mở miệng mỉa mai giống như lời Ngô chưởng quỹ từng nói trướ, mở miệng mỉa mai, có thể nói ít nhất cũng đã khách sáo rồi.
Nếu không mở miệng đuổi người, vậy có thể chuyện này cũng vẫn còn có hy vọng.
Giống với những sư phụ kia hắn từng Thuận Ý Trai lúc trước, những người kia lúc bắt đầu cũng nghiêm túc từ chối, nhưng khi nhìn thấy mấy thỏi bạc sáng loá sau đó, mỗi người đều dao động cả.
Có đôi khi người cũng giống như nước vậy.
Lúc ngươi đột nhiên ném một hòn đá vào bên trong, bọt nước sẽ văng khắp nơi, phản ứng cực lớn, lúc thật sự thu hòn đá kia rồi sẽ chẳng còn một gợn sóng nào cả.
Nếu như đã có lỗ hổng này, bị xé rách rồi sẽ từ từ rộng ra.
Lục Tề Thuận cảm thấy thất bại một lần cũng không sao, vẫn có thể làm lại.
Mặc dù lúc này thế cục đối với hắn có chút bất lợi, nhưng dục tốc bất đạt, vẫn là phải chầm chậm mưu toan cho thỏa đáng.
Sau khi nghĩ thông suốt mấy việc này, Lục Tề Thuận bỏ đi suy nghĩ khuyên bảo Tô Mộc Lam một phen, trực tiếp dẫn gã sai vặt đi ra khỏi nhà Tô Mộc Lam.
Thấy bên cạnh có nhà thôn dân, Lục Tề Thuận nghe ngóng một phen lý chính của thôn Bạch Gia là ai, nhà ở đâu.
Sau khi hỏi rõ ràng, bèn chọn hai món quà khác nhau từ trên xe ngựa để tặng, sau đó đi đến nhà Bạch Khang Nguyên.
Lúc này, Bạch Khang Nguyên đang ở trong nhà bận rộn viết danh sách.
Mùa xuân, tộc học phải tiến hành thi cử, phải xếp hạng thi cử, nếu đã có xếp hạng, vậy thì phải cho ban thưởng thỏa đáng.
Bây giờ tộc học càng ngày càng nhận được nhiều tiền và đồ vật quyên góp, cuộc thi lần này phải đưa ra những cái tên cần được ban thưởng rõ ràng, không thể nói mỗi người đều hài lòng, dù sao cũng phải để đại bộ phận đồng ý mới tốt.
lúc Bạch Khang Nguyên đang nhíu mày trầm tư, Lục Tề Thuận đã bước vào viện.