Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 59: Càng lúc càng tốt




Khi người khác bán đồ, đều là mèo khen mèo dài đuôi, còn phải khen đến xuýt xoa chích choè lên; chỉ có ưu điểm không có nhược điểm, mục đích là bán được đồ trong tay ra.

Nhưng lúc này Tô Mộc Lam lại rất thản nhiên nói thứ đồ này tuy rằng ăn ngon, nhưng ăn nhiều dễ bị nóng, một chút cũng không giấu diếm, khiến người ta cảm thấy người này vô cùng thành thật.

Những người đến xem bỏng ngô vào thời gian này, càng có ấn tượng ban đầu tốt hơn một chút về Tô Mộc Lam, càng lúc càng có nhiều người có ý muốn mua bỏng ngô này.

Do đó, ngươi lấy một gáo, ta lấy một gáo, trước sạp hàng của Tô Mộc Lam, nhất thời náo nhiệt trở lên.

Người đến mua bỏng ngô nhìn thấy khoai lang sấy dẻo mềm mại thơm ngọt, cũng nhịn không được mà mua một ít, mà lúc trước bởi vì đã từng mua khoai lang sấy dẻo của Tô Mộc Lam đến mua lại, thấy Tô Mộc Lam ở đây lại có món ăn bỏng ngôn mới mẻ này, liền cũng mua một văn tiền.

Khoai lang sấy dẻo và bỏng ngô hai thứ đồ này bán đều không tồi, rất nhanh đã đi hết phân nửa.

“Việc làm ăn của ngươi, đúng thật là càng tốt hơn lần trước.”

Tô Mộc Lam ngẩng đầu, nhìn thấy người đến không phải người lạ, lúc đúng là đại thúc bán đậu phụ, nhếch môi cười nói, “Nhờ phước của đại thúc, cũng được.

Lúc nãy luôn bận rộn, cũng không chú ý đến việc đi đưa khoai lang sấy dẻo cho đại thúc, nhờ người mang hộ phần khoai lang sấy dẻo này củba người đi vậy.

Nói xong lời này, Tô Mộc Lam từ đáy sọt tre, lấy ra khoai lang sấy dẻo ra, đưa cho ông.

Khoai lang sấy dẻo kia là dùng tấm vải bọc lại, gói vô cùng ngay ngắn, rất rõ ràng là lúc đầu đã chuẩn bị tốt, cũng giống như Tô Mộc Lam nói, nàng thật sự ghi nhớ chuyện này, không phải chỉ nói xã giao.

Đại thúc nhếch miệng cười, “Ngươi còn nhớ đến chuyện này.”

Khoai lang sấy dẻo này nặng một cân, lúc trước cho Tô Mộc Lam miếng đậu phụ kia là một cân rưỡi, đại thúc lấy hai văn tiền đưa ra cho.

“Tiền cọc đã nhận rồi, nếu như không nhớ, vậy thì không phải là thất hứa sao?” Tô Mộc Lam nhận lấy tiền cười nói, lại lấy hai mớ bỏng ngô nhét vào trong tay ông, “Hoa bắp mới làm, đại thúc cũng thử xem, xem có hợp khẩu vị.”

“Vậy ta cũng không khách sáo, liền đón nhận.” Đại thúc cũng không khách sáo, bỏ khoai lang sấy dẻo vào giỏ tre nhỏ của mình, nói với Tô Mộc Lam, “Ta thấy rằng ngươi cũng đang có ý định sau này thường xuyên đến phiên chợ buôn bán, ta họ Ngô, ta tên Ngô Điền Phúc, lập quầy hàng ở trấn bán đậu phụ đã hơn mười năm, trên phố này cũng coi là có nhiều người quen, sau này sạp hàng ở chợ gặp phải chuyện gì cần mở miệng, cũng đừng khách khí với đại thúc, đều là sạp hàng buôn bán, coi như giúp đỡ lẫn nhau.”

“Đa tạ Ngô thúc, ta là người của Bạch gia thôn, gia trong nhà tên là Bạch Thạch Đường, nương gia họ Tô.”

Tô Mộc Lam thấy Ngô Điền Phúc là một người có tính tình sảng khoái, cũng giới thiệu bản thân đơn giản.

“Được, vậy nhà Thạch Đường ngươi cứ bận trước, ta đi trước xem sạp đậu phụ kia nhà ta.” Ngô Điền Phúc cười ha ha, quay về sạp đậu phụ của mình mà đi làm việc.

Tô Mộc Lam tiếp tục chuẩn bị bán bỏng ngô và khoai lang sấy dẻo của bản thân.

Đợi đến lúc hai cái sọt tre đều bán sạch sẽ, túi tiền trong lòng Tô Mộc Lam cũng biến thành căng phồng.

Hơn ba mươi cân khoai lang sấy dẻo, cuối cùng bán được là tám mươi sáu văn tiền, mà bỏng ngô lần này, thì bán được ba mươi chín văn tiền, cộng vào là có một trăm hai mươi lăm văn tiền, có thể nói là thu hoạch được nhiều.

Lần đầu tiên phiên chợ thu nhập đạt đến được ba con số, cũng tính là buôn bán nhỏ có tiến bộ nho nhỏ, Tô Mộc Lam cũng cảm thấy cảm giác thành tựu đầy ắp, khóe miệng nhịn không được mà cong cả lên.