"Làm thế chẳng phải khó xử hay sao, ta chỉ muốn thêm chút tiền thôi, chung quy lại đi đến nhà đại ca cũng không thể đi tay không được, mang thêm một chút tiền cũng có vẻ như thành tâm hơn một chút mà thôi."
"Hơn nữa, Kim Bắc ca là người lương thiện, nổi tiếng ở trong thôn chúng ta, ta nghĩ tới nghĩ lui, trong thôn chúng ta chỉ có Kim Bắc ca có thể giúp đỡ làm chuyện này."
"Trong nhà ta hiện tại đã thành như vậy, Kim Bắc ca cũng coi như thương hại nhà chúng ta đi …"
Bạch Hữu Quang thao thao bất tuyệt một phen, Bạch Kim Bắc càng ngày càng nhíu chặt mày.
Bên kia Phùng thị có phần không nghe nổi nữa, chỉ muốn bổ nhào vào mắng Bạch Hữu Quang một trận.
Chính mình không phải là đàn ông, suốt ngày chỉ làm những việc quái đản, bây giờ lại còn muốn buộc nhà bọn họ mua mấy gian nhà ở rách nát, như vậy chẳng phải là ép buộc mua bán thì là cái gì?
Có điều Bạch Kim Bắc đang nói chuyện này, dưới tình huống như vậy, Phùng thị chưa bao giờ mở miệng xen vào.
Rốt cuộc trước mặt người ngoài lại đang nói đến chuyện này, xen miệng vào nói thì không ổn, ngược lại rất dễ xảy ra sự cố.
Phùng thị chỉ có thể cố nén lửa giận trong lòng, chờ lát nữa Bạch Hữu Quang đi rồi mới nói chuyện này với Bạch Kim Bắc.
Mà Bạch Kim Bắc suy nghĩ thật lâu sau, ngắt lời Bạch Hữu Quang nói, "Nếu đã nói đến mức này mà không mua nhà ở kia của ngươi thì có vẻ cũng không được tốt, vậy cùng mua hết về đi."
"Có điều nhà ở kia của nhà ngươi, ta cũng nói thẳng với ngươi, nhà đó vừa cũ vừa rách nát, ta mua về cũng vô dụng, chỉ có thể san bằng để xây cái khác, nói trắng ra chính là mua chỗ đất đó của ngươi mà thôi."
"Ta trả mười lượng bạc, những đồ vật khác trong phòng ngươi muốn bán thì có thể tự mình mang đi bán, ta chỉ cần khế đất và khế nhà mà thôi."
"Được, được." Bạch Hữu Quang có phần hưng phấn chà xát tay.
Ba gian nhà ở rách nát kia của nhà mình có độ tuổi sấp xỉ với hắn, cho dù có tặng không cũng chẳng có ai muốn.
Hơn nữa đất trong thôn là đất xây nhà, là loại không đáng tiền nhất.
Hắn cho rằng Bạch Kim Bắc có thể cho năm sáu lượng bạc đã không tồi, không ngờ rằng có thể bán với mười lượng bạc, cộng với tiền bán ruộng.
Thành thật mà nói, số tiền này đủ để hai mẹ con hắn và Hàn thị không làm việc vẫn có thể có cuộc sống thoải mái dễ chịu suốt mấy năm.
Bạch Hữu Quang thấy Bạch Kim Bắc hào phóng như vậy, vội vàng luôn miệng đồng ý, còn nói chờ lát nữa sẽ đi cầm khế đất và khế nhà lại đây, cũng hẹn tốt ngày mai cùng nhau đi tới huyện nha để làm thủ tục sang tên đất đai.
Mọi chuyện đã thương lượng vô cùng thuận lợi, khi Bạch Hữu Quang rời đi, trên mặt tràn đầy nụ cười.
Nhìn Bạch Hữu Quang đi xa, Bạch Kim Bắc sờ sờ cái mũi, lúc này mới xoay người trở về.
Kết quả vừa mới quay người lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Phùng thị.
"Đừng nóng giận, đừng nóng giận." khuôn mặt Bạch Kim Bắc tràn đầy nụ cười dỗ dành làm lành.
"Sao có thể không tức giận cứ? chàng không biết Bạch Hữu Quang là loại người gì sao, nói mua liền mua, mua cái phòng rách nát kia làm gì, còn đưa ra giá cao như vậy, chẳng phải là chàng đang biến tướng giúp đỡ hắn hay sao?"
Phùng thị nổi giận đùng đùng, nhìn về phía Bạch Kim Bắc quát, "Cho tiền đứa con nít chưa cai sữa kia là gì, thà ném tiền vào trong hồ nước nghe tiếng động còn hơn!"
Sau khi nói xong, vẫn cảm thấy không thỏa mãn, nàng liền duỗi tay đấm một cú vào ngực Bạch Kim Bắc.
"Ai nha, nàng nghe ta nói đã." Bạch Kim Bắc vẫn đầy mặt tươi cười, "Bạch Hữu Quang bán phòng ở, là vì muốn đi đến cậy nhờ đại ca hắn."
"Nàng nghĩ xem, nếu có thể bán được phòng ở này, hai mẹ con bọn họ sẽ có lộ phí để đi.
Nếu không bán được thì sẽ không có lộ phí, mà không đi được thì chẳng phải sẽ giữ lại tai họa trong thôn hay sao."