Thái độ của mọi người trong thôn và ánh mắt củba người nhà họ Lưu khi nhìn hắn khiến Bạch Hữu Quang hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Đặc biệt là khi nghe nhưng câu như "Con nít chưa cai sữa", "Xứng đáng bị vợ ly hôn", "Trong nhà nghèo đến mức không xu dính túi, sau này sẽ độc thân cả đời".......
, càng khiến Bạch Hữu Quang chối tai.
Lưu thị ly hôn vốn chính là do nàng ta không an phận, sao lại trách oan lên đầu hắn chứ?
Nói trắng ra là, vẫn là thấy trong nhà hắn nghèo, không có tiếng nói ở trong thôn nên người ta mới chà đạp bọn họ theo kiểu khác mà thôi.
Chung quy lại Bạch Hữu Quang là nam nhân, vẫn muốn giữ lại thể diện, trong lòng vẫn nghĩ rằng chính mình có thể trở nên nổi bật, làm những người trước đó coi thường hắn phải mở mắt ra mà nhìn.
Cũng làm Lưu thị hối hận lúc trước ly hôn với hắn.
Có điều chỉ dựa vào trồng trọt mà trở nên nổi bật thì chỉ có đợi đến kiếp sau.
Bạch Hữu Quang suy nghĩ rất nhiều thời gian, cuối cùng nghĩ ra một cách.
Đi tìm Bạch Hữu Lượng.
Chỉ cần hắn có thể bám được một ít lợi lộc từ chỗ đại ca, sau này hắn cũng có thể giống đại ca, có một cuộc sống hàng ngày dư dả, có thể ăn cơm ăn thịt, có thể mặc quần áo bằng vải sa tanh.
Trước mắt đã khuyên bảo xong Hàn thị, kế tiếp chính là ý tưởng bán phòng ốc và đồng ruộng.
"Nương, chờ lát nữa con đi tìm lí chính thúc một chút, nhờ lí chính thúc giúp đỡ thu xếp chuyện bán phòng ốc và đồng ruộng." Bạch Hữu Quang nói.
"Con đi tìm hắn làm gì?" Hàn thị nghiêng nghiêng đôi mắt, "Đó là người cả ngày chỉ biết quan tâm đến thể diện của chính mình, trong thôn luôn luôn nghĩ đến chuyện quan trọng nhất, trên thực tế những chuyện nên làm thì hắn ta lại chẳng làm."
"Con đi tìm hắn, có lẽ cùng lắm hắn sẽ cho ngươi một câu, chuyện này ta đã biết, ít nữa ta sẽ thu xếp cho ngươi một chút, rồi sau đó sẽ đuổi ngươi về, trên thực tế căn bản là cái gì cũng mặc kệ, trông cậy vào hắn thu xếp cho con thì con sẽ chờ đến ngày tháng năm nào chứ."
"Hôm nay trời càng ngày càng nóng, việc lên đường càng ngày càng khó khăn, đừng để đến lúc đó sẽ chậm trễ việc chúng ta đi tìm đại ca con."
"Ta nói cho con nghe, chuyện này con phải đi tìm Bạch Kim Bắc, nhà hắn nhiều tiền, đến lúc đó cũng sẽ trả giá cao, nếu hắn không chịu mua, con liền lì lợm năn nỉ hắn, đến lúc hắn thấy phiền phức thì nhất định sẽ lấy tiền ra mua."
"Loại người này ta biết rõ nhất, nhiều tiền, ngón tay có kẽ hở lớn, nếu lỡ có rơi ít tiền ra thì cũng đủ cho nhà ta ăn no bụng."
"Con biết rồi, nương yên tâm đi, con sẽ đi tìm hắn, bây giờ đang là giờ cơm trưa, có lẽ người ta đang ở nhà." Bạch Hữu Quang buông bát đũa xuống, vội vàng nhấc chân đi ra ngoài.
Ngay cả miệng cũng không thèm lau.
Có điều có lau hay không cũng không quan trọng, mì gạo nếp căn bản chẳng có giọt dầu nào.
Cả nhà Bạch Kim Bắc lúc này đang ăn cơm trưa tại nhà.
Cơm tẻ, thịt kho tàu hầm, cộng thêm rau chân vịt xào, đậu hủ xào và mấy loại thức ăn chay.
Bạch Hữu Quang vừa mới ăn no, nhìn thấy mấy món ăn trên bàn trong sân này, chỉ cảm thấy bụng lại đói cồn cào sôi ục ục.
"Có việc gì thế?" Bạch Kim Bắc có ấn tượng không tốt với Bạch Hữu Quang, cho nên thái độ đương nhiên cũng hơi lạnh nhạt.
"Kim Bắc ca, ta muốn thương lượng một chuyện với ca……" Bạch Hữu Quang cười hì hì, sau đó nói rõ ràng chuyện mình muốn bán nhà ở và đồng ruộng cho Bạch Kim Bắc.
Bạch Kim Bắc nhướng mày lên nói "Vài mẫu đất của nhà ngươi thì ta có thể mua, nhưng mà về nhà ở…" "Ta mua về, cũng không dùng làm gì.
Thấy Bạch Kim Bắc rõ ràng không muốn mua, Bạch Hữu Quang lập tức hơi sốt ruột.