Đại ca nhị ca của Lưu thị, đại tẩu nhị tẩu thay phiên nhau khen ngợi, khiến Lưu thị được khen được yêu thích đến mức đỏ mặt.
"Kì thật, nói đi nói lại, chuyện này cũng là nhờ Tô tẩu tử mang lại lợi ích." Lưu thị nói, "Nếu không phải Tô tẩu tử tình nguyện dùng công thức nấu ăn hợp tác với muội thì cũng không thể kiếm được số tiền này."
"Ừ, nha đầu nói không sai." Lưu Tiên Hưng gật gật đầu, "Chuyện này là nhờ phúc của Tô thị, nhà chúng ta phải nhớ rõ ân tình này của nhà người ta mới được."
Lưu thị có thể làm nghề kho thịt kho, tiếp theo có trợ cấp cho gia đình hay không cũng không quan trọng, rốt cuộc trong nhà cũng không ham muốn số tiền này của nàng, quan trọng nhất chính là nàng làm ra tiền, trong lòng sẽ vững vàng hơn, lưng cũng có thể đứng thẳng, sẽ không vì ở nhà mẹ đẻ mà nghĩ ngợi lung tung.
Những người thích khua môi múa mép bên ngoài, nhìn đến tình huống này cũng không thể nói gì.
Lưu Tiên Hưng cảm thấy thật sự mừng thay cho con gái mình.
"Lão đại lão nhị, hai ngày này các con rảnh rỗi, đi một chuyến, mang hai con gà trống nhỏ gì đó mang qua, coi như là thay cho sự bày tỏ của cả nhà chúng ta."
"Từ nay về sau, cứ đến dịp tết hàng năm thì phải đi qua đó gặp mặt, có qua có lại, cuộc sống hàng ngày của nhà chúng ta không giàu có bằng nhà người ta, không có đồ gì đặc biệt tốt, nhưng phải chọn thứ tốt của nhà chúng ta tặng qua đó, bày tỏ chúng ta là người hiểu rõ lý lẽ."
Nhà người ta có thiếu đồ hay không là một chuyện, chính mình mang đến tặng lại là chuyện khác.
Ông là trưởng bối trong nhà, rất nhiều thời điểm không thích hợp đi lại, để mấy đứa trẻ trong nhà thu xếp là chuyện thích hợp nhất.
"Cha, chúng con biết rồi, cha yên tâm đi, hai ngày này sẽ mang đi." đại ca của Lưu thị đáp, "Đồ chăn nuôi của nhà chúng ta cũng tốt, lúc trước nghe tiểu muội nói, trong nhà Tô thị mà thiếu đồ ăn nhất định cũng sẽ mua về để ăn, chúng ta đưa mấy thứ tươi sống qua, để nhà nàng ấy đỡ phải đi mua."
"Hai đứa các con cứ phối hợp với nhau làm là được." Lưu Tiên Hưng cười gật gật đầu.
Hai con trai của ông làm việc luôn luôn chắc chắn, ông vẫn vô cùng yên tâm.
Lưu thị thấy thế, cũng nhoẻn miệng cười.
Nàng cảm tạ Tô Mộc Lam là một chuyện, người đứng đầu trong nhà cảm tạ thì có vẻ càng trịnh trọng hơn một chút.
"Đúng rồi, cha, con còn muốn thương lượng một chuyện." Lưu thị nói, "Việc buôn bán ở cửa hàng thịt kho hiện tại không tồi, các loại thịt kho bán khá chạy, nhưng mà bán chạy nhất vẫn là món thịt thỏ kho.
Nhà chúng ta sắp hết thỏ rồi, con nghĩ trong nhà lại nuôi thêm một ít thỏ nữa mới được."
"Hơn nữa, cha cũng tới thương lượng với Lý chính thúc, để người trong thôn chúng ta nuôi nhiều thỏ hoặc gà hơn, đến lúc đó nhà chúng ta thu mua."
"Làm như vậy thì chúng ta không phải lúc nào cũng đi ra bên ngoài thu mua gà và thỏ nữa, cũng có thể giúp đỡ người trong thôn có thêm nghề nghiệp và kiếm tiền."
Lưu Tiên Hưng thẳng thắn gật đầu, "Ừ, nói không tồi, làm như vậy thì nhà chúng ta cũng tiện, người trong cả thôn ta cũng tiện."
Những việc như nuôi thỏ nuôi gà cũng không tốn quá nhiều công, làm xong việc của nhà nông thì nhân tiện dọn dẹp một chút, bọn nhỏ tùy tiện cắt một ít cỏ là đủ cho con thỏ ăn, đây là hai con vật mà hộ nhà nông nuôi dưỡng cực dễ.
Chỉ tiện tay làm mà sau này có thể kiếm được một chút tiền hỗ trợ mua sắm đồ dùng trong gia đình là chuyện cực kì tốt đối với người trong thôn này.
Hơn nữba người trong thôn cũng sẽ vì chuyện này mà tăng thêm vài phần tôn trọng và cảm kích đối với đối với Lưu thị, cũng có thể bảo vệ và bênh vực khi có chuyện xảy ra.
Rốt cuộc Lưu thị là gái đã có chồng, tuy hiện tại đã ly hôn trở về nhà, nhưng rốt cuộc không giống như con gái chưa lấy chồng ở nhà như trước kia, con đường phía trước không dễ đi.