Kết quả liền nhìn thấy Trương Môn Nghĩa còn ở cửa, nhìn bộ dáng giống như cũng nhìn xung quanh về phía bên này.
Trên mặt Tiểu Thúy chợt ửng đỏ như quả táo, cũng bất chấp những thứ khác, chỉ xách giỏ tre lên, bước nhanh đi về phía thôn Bạch Gia.
Mười lăm, là ngày trường huyện tổ chức khảo thí để nhập học.
Tuy Tô Mộc Lam cũng kì vọng Bạch Mễ Đậu có thể được như ý nguyện, nhưng rốt cuộc không khảo thí ở ngay trước mặt nàng, cho nên dù gì cũng bớt đi mức độ quan tâm của nàng đối với chuyện này.
Cho nên thời gian cả ngày, Tô Mộc Lam ngoài việc ăn cơm ra thì đều nghiên cứu làm công thức của nước sốt nấm.
Vấn đề trồng nấm và làm nước sốt nấm đã thỏa thuận xong với Bạch Kim Bắc, chỗ của Bạch Thạch Đường cũng đã gửi thư ra ngoài.
Chi giá cao để gửi thư tín vận chuyển hỏa tốc, có lẽ thư này đã tới tay vị Tằng chưởng quầy kia.
Tằng chưởng quầy nếu không có hứng thú thì thôi, nhưng nếu cảm thấy hứng thú tới nơi này buôn bán, Tô Mộc Lam cảm thấy vẫn nên lấy ra mùi vị nước sốt nấm tương đối xuất chúng để đối phương ăn, còn phải lấy ra quá trình chế tác tương đối quy phạm, cùng với các nguyên liệu nấu ăn phối hợp tương đối nghiêm cẩn mới được.
Như vậy mới có thể làm Tằng chưởng quầy nhìn ra mức độ chú trọng của bọn họ đối với mối làm ăn buôn bán này, cũng mới có thể làm Tằng chưởng quầy có tin tưởng đối với mối làm ăn này.
Có điều Tô Mộc Lam bình tĩnh, Phùng thị lại không bình tĩnh nổi.
Từ sáng sớm sau khi ăn xong vẫn luôn đợi ở trong nhà Tô Mộc Lam, đứng ngồi không yên, đi qua đi lại trong sân, không ngừng nghỉ chút nào.
"Chỉ mới khảo thí ở trường huyện mà tẩu đã như vậy, sau này nếu đi thi hội thì tẩu chẳng lẽ mất ăn mất ngủ cả đêm hay sao?" Tô Mộc Lam hơi bất đắc dĩ xoa cái trán, "Tẩu phải yên tâm mới được, chưa nói đến việc như vậy không tốt đối với tẩu, mà đối với Vĩnh Hòa mà nói, nhìn tẩu lo lắng như vậy, trong lòng sẽ càng có áp lực lớn hơn nữa."
"E là nó sẽ cảm thấy chính mình khảo khí không tốt, có lỗi với tẩu, nếu sau này Vĩnh Hòa cả ngày không ngủ được, không thích uống trà, không muốn ăn cơm, chẳng phải là cả người sẽ suy sụp đến kiệt sức hay sao?"
"Dù gì tẩu cũng phải suy xét bên phía Vĩnh Hòa chứ."
Đối với Phùng thị mà nói, Bạch Vĩnh Hòa là con ngươi của nàng, những chuyện khác đều không sao, nhưng nếu trễ nải ở chỗ của Bạch Vĩnh Hòa thì không được.
Cảm thấy lời nói của Tô Mộc Lam rất có lý, Phùng thị bình ổn nỗi lòng, ngồi xuống, cầm lấy kim và chỉ khâu trong khay đan lên, tiếp tục khâu vá bộ quần áo trong tay.
Lúc tới đây, Phùng thị bưng khay đan đựng kim chỉ tới, quần áo đang khâu là quần áo mùa hè cho Bạch Vĩnh Hòa.
Tô Mộc Lam tán ngẫu chuyện với Phùng thị, phân tán lực chú ý của nàng ta.
Có Tô Mộc Lam ở bên cạnh, Phùng thị cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, cũng có tâm tâm trạng tiếp tục làm công việc thêu thùa may vá.
Đến khi trời tối, bốn người Bạch Thạch Đường, Bạch Mễ Đậu, Bạch Kim Bắc và Bạch Vĩnh Hòa đã trở lại.
"Ta cứ tưởng khảo thí vào buổi chiều sẽ kết thúc muộn, mọi người sẽ phải ở lại khách điếm qua đêm, ngày mai mới trở về đó."
Tô Mộc Lam và Phùng thị đều ở đây, hai người cùng nhau chuẩn bị cơm chiều, lúc này cùng nhau tiếp đón mọi người một chỗ ăn cơm chiều tại nhà Tô Mộc Lam.
Nước súp thịt bốc hơi nghi ngút, kết hợp với bánh nướng vừa mới lấy ra khỏi lò nướng, thơm nồng xốp giòn, vô cùng tuyệt hảo.
Tất cả mọi người đều vừa ăn vừa thổi phù phù, thuận tiện khen tay nghề nấu ăn ngon của Tô Mộc Lam.
"Hai con làm bài khảo thí thế nào? Có tự tin không?" Tô Mộc Lam hỏi.
Đã kết thúc khảo thí, mọi chuyện đã qua, áp lực trên người cũng tiêu tán, Tô Mộc Lam liền hỏi một câu.
Chủ yếu là thấy Phùng thị ngồi ở một bên vẫn luôn muốn nói lại thôi, cho nên nàng dứt khoát khơi mào ra chuyện này.
"Cũng ổn." Bạch Mễ Đậu gật gật đầu, "Ra đề không khó, ngày thường tiên sinh đều đã giảng dạy."