Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 572: Ngột ngạt




"Cũng tạm ổn, chưa có khó khăn gì." Lưu thị nhếch miệng cười nói: "Chắc là do bởi vì lúc trước chỗ này là Ngụy Ký, bây giờ thấy mở cửa lại nên nhiều người tò mò tiến vào xem thử có gì mới mẻ hay không, lại thấy bán thịt kho nên cũng nguyện ý nếm thử một ít…."

Thịt kho có hương vị không tồi, tám chín phần mười những người đã nếm qua đều sẽ sẵn sàng mua thêm.

Lưu thị làm theo cách dùng món ăn thử để chào mời khách hàng mà Tô Mộc Lam đã dạy lúc trước, thấy vô cùng hiệu quả.

"Cũng là nhờ hai vị tẩu tử nhà ngươi biết làm ăn buôn bán nữa." Tô Mộc Lam nhìn các loại thịt kho được bày bán trên quầy, sau đó chỉ vào một trong số đó: "Cho ta một con gà kho."

Vừa nói xong liền lấy tiền từ túi ra đưa cho Lưu thị.

Cổ vũ là phải mua một cái gì đó và đối phương cũng phải thu tiền coi như là tiền lấy may mắn, được coi là một tập tục thông thường.

Lưu thị cười nhận lấy, sau đó lại bỏ thêm chút đậu phộng và đậu phụ khô cho Tô Mộc Lam.

Tô Mộc Lam không từ chối đều nhận lấy hết.

Nói chuyện thêm một lúc thì cửa hàng thịt kho đã dần dần nhiều người hơn.

Tô Mộc Lam cũng không muốn quá quấy rầy Lưu thị nên liền chào tạm biệt trước, sau đó mang theo bọn nhỏ đi dạo chợ một chút.

Lúc này Trương thị đang có một quầy hàng nhỏ dựng ở bên đường trên trấn, bán trứng gà tích góp được trong nhà.

Xưởng trứng muối cũng có thu mua trứng gà, nhưng bởi vì số lượng lớn và sẽ thu mua trong thời gian dài nên giá cả cũng không tính là cao, nếu mang trứng lên trên chợ bán thì giá có thể cao hơn một ít.

Cho nên lúc này trên trấn có rất nhiều người bán trứng, cũng đều đến để thử vận may, nếu bán ra ngoài được thì sẽ bán luôn, nếu không bán được thì sau đó lại mang về bán cho xưởng cũng kịp.

Trương thị cũng nghĩ như vậy cho nên mang theo một giỏ trứng gà lớn để bán.

Nhưng mà hôm nay thị trường cũng không tốt lắm, trứng bán không được nhiều, đứng ở nơi này một lúc lâu rồi mà mới bán được một đơn, bảy tám quả trứng, gần một cân mà thôi.

Nhìn một rổ tràn đầy trứng gà mà không có ai đến mua, Trương thị lúc này đang có chút bực bội.

Khi lên họp chợ là nàng vác tới, bây giờ nếu trở về thì cũng là nàng vác về, thật sự là quá mệt mỏi rồi.

Vốn dĩ nàng nghĩ Bạch Nhị Ngưu mỗi ngày đều dậy sớm đánh xe lên trên huyện thành đưa trứng muối thì nàng cũng có thể nhân tiện ngồi xe lên trên trấn, cũng không cần mệt mỏi tự mình đi, nhưng mà Bạch Nhị Ngưu nói cái gì cũng không chịu chở nàng, chỉ nói xe này là xe của xưởng, là dùng để chở trứng muối, không phải dùng để chở người.

Còn nói cái gì mà xe của xưởng là thuộc sở hữu của xưởng, chỉ có thể dùng để làm công việc của xưởng, nếu dùng cho việc riêng mà để cho người bên ngoài nhìn thấy sẽ không tốt.

Hơn nữa trên xe cũng đã chất đầy đồ vật rồi nên cũng không thể chứa thêm nàng và giỏ trứng của nàng….

Tóm lại, dù thế nào cũng sẽ mặc kệ nàng và giỏ trứng của nàng, cũng không quan tâm nàng ở trong nhà ồn ào ầm ĩ, hắn đã giục trâu đi thẳng.

Khiến cho Trương thị ở nhà tức giận đến mức dậm mạnh chân, cuối cùng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cõng một sọt đầy trứng ra khỏi cửa.

Vốn dĩ muốn bắt một chiếc xe trâu trên đường đi để tiết kiệm ít sức lực, nhưng hôm nay vận may của nàng thật sự quá kém, dọc đường đi cũng không gặp được xe nào còn chỗ trống, kết quả là nàng phải đi bộ một đường vác giỏ trứng lên trên trấn.

Và lúc này trứng lại bán không được, nên nàng càng thêm cảm thấy ngột ngạt.

Nhưng Trương thị rất nhanh liền phát hiện ra chuyện còn khiến cho nàng càng thêm ngột ngạt.

Bởi vì nàng nhìn thấy Tô Mộc Lam.

Hơn nữa không chỉ có Tô Mộc Lam mà còn có Bạch Thạch Đường cùng với bốn đứa nhỏ nhà bọn hắn và thiên kim của Huyện thái gia.

Nhìn một nhà sáu người vừa nói vừa cười, Cố Vân Khê ở bên cạnh cũng vô cùng vui vẻ khiến cho Trương thị hâm mộ đến mức hai mắt đều đỏ lên.

Số mệnh của Tô Mộc Lam này sao lại may mắn như vậy chứ, có được một trượng phu tốt như Bạch Thạch Đường.