Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 57: Họp chợ




Lòng tin trong Tô Mộc Lam tăng thêm, trên mặt tràn đầy ý cười, “Cảm thấy ngon là tốt, đợi lần này lúc đi phiên chợ ở trấn bán khoai lang sấy dẻo, đem bỏng ngô cùng mang đi theo, xem có thể bán được ít tiền hay không.”

“Cái này ngon như vậy, chắc chắn bán đắt.” Bạch Trúc Diệp vô cùng chắc chắn.

“Vậy thì đợi nương bán được mớ hoa bắp này, đến lúc đó quay về hấp bánh bao thịt cho bọn con ăn.” Tô Mộc Lam sờ vào đầu nhỏ của Bạch Trúc Diệp.

Bánh bao thịt.

Phần vỏ bột trắng ngần, bên trong nhân đều là thịt, khi cắn một miếng, nước thịt chảy tràn, thơm đến nỗi không thể chờ mà muốn nuốt cả lưỡi xuống cùng bánh bao.

Món ăn ngon này, mới nghe thôi đã không khỏi nuốt nước miếng một cái.

Đám nhóc không kìm được cảm giác nước bọt trong miệng ngày càng tăng, nuốt nước bọt xuống, thậm chí còn không biết bụng ai đang phát ra tiếng ùng ục.

Âm thanh vang dội vào kéo dài.

Tô Mộc Lam thấy vậy nhếch miệng liên tục cười, vừa nhắc đến bánh bao thịt, e rằng đều đói rồi, hoa bắp này phải phơi một chút mới càng giòn, trước tiên bỏ vào trong sân phơi một chút, chúng ta mau chóng làm cơm trưa.”

Đám nhóc bị Tô Mộc Lam chọc cười đến liên tục cười ha ha, không còn tán gẫu nữa, chỉ theo Tô Mộc Lam đi làm một số công việc trong khả năng, rồi bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Món mì ăn có chút nhạt nhẽo, Tô Mộc Lam dùng mì trắng và mì khoai lang, kết hợp với rau xanh để làm súp mì vào buổi trưa, đến khi buổi tối, hái một quả bí đỏ non, ăn kèm với mì bột bắp và sợi mì trắng, và hấp bắp cải.

í đỏ hơi ngọt, bột bắp cũng có chút ngọt, bắp cải ăn vào có thể

nói là ngọt đến tận đáy lòng.

Phơi khoai lang sấy dẻo, khai hoang, bỏng ngô nổ.

Đợi đến phiên chợ lớn hôm nay, Tô Mộc Lam sẽ mang theo một sọt khoai khoai lang sấy dẻo nặng trĩu và một sọt bỏng ngô lớn đến phiên chợ ở thị trấn.

Đi cùng nàng, còn có Bạch Lập Hạ.

Hai cái sọt tre đều chất đầy, thậm chí sọt tre bỏng ngô còn bự hơn một chút, nhưng sọt tre bỏng ngô kia còn nhẹ hơn nhiều.

Tô Mộc Lam để Bạch Lập Hạ vác bỏng ngô, bản thân thì vác sọt khoai lang sấy dẻo nặng kia, hai người thong thả đi về hướng trấn.

Đi hột hồi nghỉ một lát, hai người chắc là đi hết nửa canh giờ, mới đến trấn.

Tìm một nơi thích hợp, Tô Mộc Lam liền dẫn theo Tô Lập Hạ bắt đầu bày sạp rao bán.

“Khoai lang sấy dẻo thơm ngon mềm mại, ba văn tiền một cân.”

“Bỏng ngô vừa thơm vừa giòn, mau đến nhìn một chút....

.”

Giọng nói du dương như thường ngày, dễ chịu bắt tai thu hút ánh nhìn của mọi người.

Hơn nữa khoai lang sấy dẻo này lần trước ở phiên chợ đã thấy mấy lần, thường xuyên ở phiên chợ, cũng trở nên bình thường, cảm thấy không có gì mới mẻ, nhưng bỏng ngô này, thật sự là lần đầu nghe nói.

Bởi vì tò mò, tự nhiên cũng sẽ có người đến trước xem, lại nhìn vào thứ hoa trắng giống như những đám mây nhỏ bên trong sọt tre, nhịn không được mà hỏi Tô Mộc Lam, “Bỏng ngô là cái gì?”

“Đây chính là bỏng ngô, ngươi nếm thử trước?” Tô Mộc Lam buôn bán xưa nay luôn không keo kiệt, nhặt mấy cái đưa cho đối phương.

Thứ đồ cho miễn phí, phần lớn sẽ không từ chối, người đến xem thấy bỏng ngô nhẹ bay, dường như tản ra ti tí mùi ngọt ngào, liền ngập ngừng đưa vào trong miệng.

Vừa thơm vừa giòn, ăn vào có chút ngọt, sau khi nuốt vào, sau đó càng cảm thấy lưu vị lâu dài.

Quan trọng là, luôn có cảm giác căn bản không thể dừng ăn lại được, đặc biệt muốn với tay ra đi lấy một nắm bỏng ngô tiếp tục ăn.