Suy nghĩ một lúc, Tô Mộc Lam dừng động tác trong tay lại, chỉ ngồi ở chỗ đó ngẩn người.
"Làm sao vậy?" Bạch Thạch Đường nhìn thấy Tô Mộc Lam hình như có tâm sự, liền hỏi một câu…
"Trong xưởng bây giờ chỉ có bắp cải muối cay và trứng muối, như vậy cũng quá bình thường rồi, ta đang suy nghĩ xem nên làm thêm cái gì đó trong xưởng sẽ tốt."
Tô Mộc Lam thở dài nói: "Vừa nãy nói đến việc bữa trưa muốn làm nước sốt nấm, liền nghĩ tới nếu xưởng có thể làm thêm nước sốt nấm thì cũng tốt."
Sốt nấm là món ăn kèm với đồ ăn chính, tương tự như bắp cải muối cay, nếu cùng loại thì có khi đến lúc bán cũng sẽ dễ dàng hơn.
Hơn nữa nước sốt nấm sau khi xào sẽ được đặt trong một lọ gốm kín và được bảo quản ở nơi có bóng râm và thoáng mát thì có thể bảo quản lên đến hai năm.
Thời gian sử dụng dài, có thể lưu trữ tốt, tương lai cũng có thể vận chuyển đi bán ở nơi khác, đối với xưởng mà nói thì là một lựa chọn không tồi.
"Cũng tốt." Bạch Thạch Đường gật đầu, sau đó nhướng mày: "Ngươi đang lo lắng chính là nơi cung ứng nấm sao?"
"Ừm." Tô Mộc Lam nói: "Trên huyện thành cũng có rất nhiều người bán thổ sản là nấm mọc ở trên núi, chất lượng cũng tạm ổn, nhưng mà trộn lẫn rất nhiều loại nấm, nếu dùng những loại nấm khác nhau để làm thì mỗi lần làm ra sẽ có hương vị không đồng đều."
"Lần này có người mua được nấm có hương vị ăn thấy ngon, lần sau đến mua thì lại thấy có hương vị khác, nếu cảm thấy ăn không ngon thì sẽ dễ dàng bị đập biển hiệu mất."
"Hơn nữa, nấm ở trên núi cũng không phải không có nấm tươi, nhưng các cửa hàng để thuận tiện cho việc buôn bán nên sẽ đa số bán nấm khô, nấm được phơi khô thì dù sao cũng không làm ra được nước sốt nấm ngon như nấm tươi."
"Nếu có thể tìm được một nơi để trồng nấm và cung cấp nấm tươi mỗi ngày cho xưởng thì tốt rồi."
Trồng nấm vốn đã có lịch sử từ lâu, Tô Mộc Lam nhớ rõ đã thấy trong sách vở ở kiếp trước, từ thời Tam Quốc đã có lịch sử của việc trồng nấm, hơn nữa kỹ thuật cũng dần dần thành thục và hoàn thiện hơn qua thời gian.
Tuy rằng nơi này không có, Tô Mộc Lam cũng chưa nghe nói có nơi nào sẽ trồng nấm, nhưng nàng tin rằng nhất định có một địa phương trồng nấm chuyên nghiệp.
Chỉ cần giải quyết được vấn đề nguyên liệu thì xưởng sẽ thuận lợi làm được nước sốt nấm, đối với xưởng hay đối với thôn Bạch gia thì cũng là chuyện vô cùng tốt.
Nhưng mà, nguyên vật liệu là một vấn đề lớn….
Tô Mộc Lam có chút buồn rầu.
"Chuyện này hẳn là không khó lắm." Bạch Thạch Đường sờ mũi nói.
"Hả? Sao lại nói vậy?" Tô Mộc Lam nhìn về phía Bạch Thạch Đường: "Ngươi biết có chỗ chuyên môn trồng nấm sao?"
"Lúc trước khi làm việc ở thương hội thì có đi qua huyện Đức Hòa (địa danh hoàn toàn hư cấu), thì có nghe nói nơi đó có người chuyên môn trồng các loại nấm, nấm ở đó bán rất tốt, chất lượng cũng cao, nghe nói chủ yếu được vận chuyển đến bán ở các phủ thành, thậm chí cả kinh thành."
Bạch Thạch Đường trả lời: "Nhưng ta cũng nghe bọn họ nói rằng là chi phí để trồng nấm cũng không phải là rất cao.
Chỉ là huyện Đức Hòa không ở gần nơi này lắm, nếu ngươi muốn vận chuyển một lượng nấm tươi tới đây thì sợ là hơi khó khăn."
"Ta cảm thấy nếu ngươi đã nghĩ đến việc để xưởng làm nước sốt nấm thì tốt nhất nên trực tiếp xây dựng việc trồng nấm ở trong thôn chúng ta luôn, như vậy cũng có thể bớt được nhiều phiền phức."
"Có thể tự trồng nấm là tốt nhất, nhưng phương pháp để trồng nấm này là tiền vốn an cư lạc nghiệp củba người khác, bọn họ sẽ không chịu dạy đâu." Tô Mộc Lam nói ra băn khoăn của mình.
"Cái này có thể bàn bạc được, nếu đồng ý sẽ mua khuẩn nấm định kì từ bên bọn họ thì họ cũng có thể kiếm được tiền, chắc là sẽ không có vấn đề."