Đến buổi tối, quả du được rửa sạch sẽ, sau đó phơi nắng để bay bớt hơi nước, sau đó trộn với bột bắp và bột mì, nặn thành những bánh ngô nho nhỏ cho vào nồi hấp, ăn cùng với rau cải muối ngon miệng, uống thêm một bát canh đậu phụ có hương vị đậm đà….
Vì vậy Cố Vân Khê lại một lần nữa cho mọi người thấy được sức ăn đáng ngạc nhiên của cô bé.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời âm u nhiều mây, đến buổi chiều thì trời liền mưa tí tách.
Cơn mưa này kéo dài suốt hai ngày.
Đợi cho đến khi trời hửng nắng, gió nam thổi qua, thì trời càng ngày càng ấm áp hơn.
"Đại tỷ, Nhị tỷ, Vân Khê tỷ tỷ, nhanh đến xem đi." Vừa mới sáng sớm mà Bạch Trúc Diệp đã đứng ở cửa hô lớn.
"Sao vậy?" Nghe được tiếng động nên Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ cùng với Cố Vân Khê vội vàng chạy ra.
"Nhanh nhìn nhanh nhìn, chỗ này mọc ra một cây nấm dài." Bạch Trúc Diệp chỉ vào chân tường sân nói.
Nấm? Ba đứa Bạch Thủy Liễu cũng nhìn theo phương hướng mà Bạch Trúc Diệp chỉ.
Quả nhiên ở ngay chân tường mọc lên một đám nấm vô cùng tươi tốt, từng cây một giống như một chiếc ô nhỏ ngẩng đầu ưỡn ngực đón ánh mặt trời mọc lên từ phía đông.
"Nấm không phải chỉ có ở trên núi thôi sao, sao ở chỗ này cũng sẽ mọc vậy?" Cố Vân Khê gãi tai.
Trước kia khi cô bé đi dạo ở trên đường phố huyện thành cũng thấy những người khác bán nấm, nấm khô hay nấm tươi đều có, cô bé cảm thấy rất mới lạ nên cũng đã hỏi qua, tất cả đều nói là hái từ trên núi, nên trong nhận thức của cô bé thì nấm chỉ sinh trưởng ở trên núi mà thôi.
"Cũng không nhất định phải mọc ở trên núi." Bạch Thủy Liễu giải thích: "Chỉ cần là nơi ẩm ướt ngược sáng thì đều có thể mọc, gốc cây này cũng đã chặn ánh sáng lại, trời lại vừa mới mưa lớn, không riêng gì nấm, trên một số thân cây cũng sẽ mọc ra mộc nhĩ, nhưng mọc thì mọc, có thể ăn được hay không thì cũng chưa biết."
"Ta nghe nói là chỉ có mộc nhĩ mọc ở thân cây du mới có thể ăn, tất cả mộc nhĩ ở cây khác đều có độc, không thể ăn." Bạch Lập Hạ nói thêm.
"Vậy nấm ở chỗ này có thể ăn được hay không?" Cố Vân Khê hỏi: "Trước đây chỗ này là cây gì, có phải cây du không?"
"Là cây tùng, nhưng cũng không biết nấm mọc trên cây tùng thì có thể ăn được hay không." Bạch Lập Hạ gãi lỗ tai: "Hay là chúng ta đi hỏi cha nương xem, sẽ biết ngay."
Vừa nói chuyện, bọn trẻ vừa gọi Tô Mộc Lam ra và hỏi về chuyện nấm.
Bạch Thạch Đường cũng đi theo ra ngoài.
"Nấm này không thể ăn được." Tô Mộc Lam nhìn một chút rồi cười nói: "Nấm bình thường có thể ăn sẽ phát triển ở trên mặt cỏ sạch hoặc trên cây thông và cây sồi.
Hầu hết các loại nấm khác thì đều không thể ăn."
"Nói tiếp về chuyện nấm thì mấy hôm trước nương đã mua rất nhiều nấm khô về, đã ngâm nước rồi, buổi trưa sẽ xào sốt nấm để ăn với bánh."
Vừa nghe nói sẽ có đồ ăn ngon thì năm đứa nhỏ đều phấn khích gật đầu.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, bọn nhỏ cũng không ở nhà lâu hơn, đều vội vàng đi học đường.
Sau cơn mưa thì con đường trở nên lầy lội hơn, sợ làm bẩn giày nên đã lót ở bên ngoài một lớp giày rơm, và chỉ chọn chỗ khô trên đường để đi.
Nhìn từ xa giống như những chú thỏ đang nhảy nhót trên đường.
Tô Mộc Lam không nhịn được cười, sau đó lại nhớ tới nấm còn đang ngâm nên liền vào trong sân xem xét một chút.
Nấm khô đã được phơi nắng thì ít nhiều cũng có chút bùn cát, khi ngâm phải rửa sạch sẽ nấm mới được.
Khuấy nấm ở trong bồn gỗ, để đất cát có thể được loại bỏ ra khỏi nấm theo dòng nước, thuận tiện cũng bỏ đi những nấm đã già hoặc là có chất lượng không tốt.
Vừa làm việc, Tô Mộc Lam vừa suy nghĩ về các bước làm và các gia vị cần sử dụng khi làm sốt nấm.