Ngô Điền phúc suy nghĩ một lúc, liền tạm thời nhận lấy tiền, sau đó lại cho thêm Tô Mộc Lam một ít giá đỗ,...…
Đến khi Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường trở về thì trên xe đã tràn đầy hai sọt trúc lớn…
Về đến nhà liền bắt đầu bận rộn làm việc.
Thái thịt, ướp thịt, xiên đồ ăn, làm giá bếp, đốt lò than….
Chuẩn bị cho bữa trưa sẽ ở trong sân ăn thịt nướng.
Hai người Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường ở trong sân bận rộn, còn bốn đứa nhỏ lúc này đang dẫn Cố Vân Khê tới cửa thôn, đến trước cây du lớn nhất thôn.
Ngoại trừ bọn nhỏ thì còn có những đứa trẻ khác cũng đã tụ tập ở đó.
Lưỡi liềm được buộc vào đầu một cây gậy trúc dài, sau đó từ trên ngọn cây du lớn chặt vài cành cây xuống dưới để bọn nhỏ đứng chờ phía dưới ngắt lấy quả du.
Vì quá nhiều người đang chờ nên Bạch Lập Hạ không đợi được nữa, dứt khoát xắn tay áo lên, hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó liền muốn ôm thân cây du to lớn kia để bò lên trên.
Cố Vân Khê cũng không chịu thua kém, xoa tay rồi cũng đi theo Bạch Lập Hạ trèo lên cây, lúc trèo đến một tán cây lớn thì liền bắt đầu nắm lấy cành cây ngắt lấy một đống lớn quả du và nhét vào giỏ trúc nhỏ bên người.
Ba đứa nhỏ Bạch Thủy Liễu, Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu thì
đứng chờ ở bên dưới, chờ khi nào những người khác chặt cành cây xuống thì sẽ đi nhặt quả du.
Những đứa trẻ khác cũng vậy, ba chân bốn cẳng không ngừng nhét từng chùm lá xanh biếc kia vào trong giỏ trúc.
Đợi đến khi trong thôn liên tiếp vang lên ầm ĩ tiếng người lớn gọi con về nhà thì trong giỏ trúc hoặc sọt trúc lớn của bọn trẻ cũng đã hái được một đống quả du rồi, mỗi người đều mang theo thu hoạch của mình trở về nhà.
Bốn tỷ đệ của Bạch gia và Cố Vân Khê cũng thu hoạch tràn đầy, một giỏ trúc và một sọt trúc, tất cả đều đầy ự, mọi người cùng nhau chuyển chúng về nhà.
Còn chưa đi vào sân thì đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt.
"Nương đang làm món ngon gì vậy?"
"Bá nương, đây là gì vậy, thơm quá đi."
Năm đứa nhỏ cũng không quan tâm đến việc chưa múc nước rửa mặt nữa, cứ vậy mà chen đến bên người của Tô Mộc Lam.
Nhìn miếng thịt ba chỉ trên vỉ nướng đang lèo xèo ứa mỡ ra, còn Tô Mộc Lam đang cầm một bàn chải nhỏ tự làm, quét thêm một lớp tương đậu lên trên miếng thịt có mùi hương nồng đậm kia.
Bụng của năm đứa nhỏ đều không hẹn mà cùng vang lên.
"Vừa lúc miếng thịt này cũng sắp chín rồi, các con nhanh chóng đi rửa tay sạch sẽ và lấy bát đũa ra đây, nương sẽ gắp thịt cho mấy đứa." Tô Mộc Lam dặn bọn nhỏ đi rửa tay rửa mặt, bản thân thì lật lại miếng thịt đã nướng giòn tan kia, lớp da đã được nướng vàng giòn.
Học cả một buổi sáng, lại vừa mới trèo lên cây để hái quả du, nên bụng của năm đứa nhỏ đã sớm đói bẹp rồi, ngoan ngoãn nghe lời của Tô Mộc Lam vội vàng đi rửa tay, sau đó đi lấy bát đũa.
Bạch Thủy Liễu thì phân chia bắp cải muối cay cho từng người.
"Thịt ba chỉ nướng ăn cùng với bắp cải muối cay thì vừa đỡ ngấy vừa vô cùng ngon miệng, ăn rất ngon." Bạch Lập Hạ vừa nói chuyện vừa gắp cho Cố Vân Khê một ít tỏi thái lát.
Da heo xốp giòn vàng óng ánh, ăn vào có cảm giác ngoài cháy trong mềm, hương vị vô cùng thơm ngon.
Cố Vân Khê sau khi ăn một miếng thì khen không dứt miệng: "Ăn ngon thật!"
Tiếp theo liền cùng với bốn tỷ đệ Bạch gia gắp miếng thịt ba chỉ vừa nướng chín, cắn miếng to nhanh chóng ăn thêm.
Ăn xong thịt ba chỉ nướng giòn và mềm, thì tiếp theo là thịt dê tươi ngon, cùng với cánh gà nướng thơm lừng, mềm mại….
Mỗi món đều có hương vị vô cùng tuyệt vời, khiến cho vốn dĩ Cố Vân Khê đã là động vật ăn thịt hét to thật là sảng khoái.
Bữa thịt nướng buổi trưa khiến cho mấy đứa nhỏ ăn no tròn cả bụng.