Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 561: Không thể ăn nhiều




Kì thật nếu thả tự do cho nàng tự làm những gì mình muốn thì mọi thứ như leo cây, trèo lên mái nhà, xuống sông bắt cá … nàng đều muốn làm.

Chẳng qua chỉ đi bắt bọ rầy mà thôi, cũng không phải chuyện gì to tát cả...

"Đã phát hiện ra rồi." Bạch Thủy Liễu đứng ở bên cạnh cũng là nhoẻn miệng cười, "Như vậy cũng tốt, chờ sáng mai tập viết chữ xong, chúng ta đi hái quả du đi, đến lúc đó phải leo cây đó." Leo cây sao?

Vừa mới còn nhắc đến leo cây, ngày mai đã được đi leo cây rồi, thật tốt quá.

"Được." Cố Vân Khê kiềm chế sự hưng phấn của mình, hận không thể nhảy lên cao ba thước, chỉ gật gật đầu.

"Đi, phía trước còn nhiều, chúng ta bắt thêm một ít." Bạch Lập Hạ túm Cố Vân Khê đi lên phía trước.

"Được" Cố Vân Khê đồng ý, một tay xách theo đèn lồng, một tay xách theo ống trúc đi lên phía trước.

Bên trong ống trúc đã đựng bọ rầy được hơn một nửa, những con bọ rầy bò qua bò lại trong ống, lúc này bên trong ống trúc vang lên tiếng sàn sạt.

Cố Vân Khê nghe thấy tiếng động này, túm Bạch Lập Hạ hỏi, "Còn nữa, bắt bọ rầy để làm gì?" "Ăn mà." Bạch Lập Hạ trả lời.

Ăn?

Lúc này Cố Vân Khê ngây ngẩn cả người.

Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, khi nhìn thấy ở trên bàn một đĩa bọ rầy chiên vàng, khuôn mặt Cố Vân Khê vẫn không thể tin tưởng, chớp mắt, nhìn Tô Mộc Lam và mấy người bọn họ với ánh mắt thay đổi.

"Món này thật sự có thể ăn sao?" Cố Vân Khê chỉ vào đĩa bọ rầy chiên trên bàn, hỏi.

"Đương nhiên, ăn rất ngon mà, xốp xốp giòn giòn." Bạch Lập Hạ đặt bánh nướng áp chảo trong tay, bỏ thêm đồ ăn cùng rất nhiều bọ rầy vào, cuốn thành dạng ống, đưa cho Cố Vân Khê, "Ngươi nếm thử xem, hương vị rất ngon đấy."

Bạch Lập Hạ dứt lời, lại dùng hành động đồng dạng cuốn cho chính mình một cái, cắn một miếng to.

Những người khác cũng đều như thế, một đĩa bọ rầy chiên chỉ còn lại một chút.

Cố Vân Khê nắm cái bánh cuốn trong tay mình, lại nhìn những người khác một lần nữa, cuối cùng đặt bánh cuốn bên miệng mình.

Trái tim đập thình thịch, nhắm mắt lại, há miệng ** cắn …

Cố Vân Khê có thể nói là hạ quyết tâm cực lớn, ngay cả thở cũng không dám, chỉ cắn đại một miếng rồi nhai,nâu khi nhai cũng không dám nghĩ đến mùi vị của đám bọ rầy kia, nhanh chóng nuốt xuống.

Nhưng sau khi nuốt xuống, Cố Vân Khê lại ngẩn người một lần nữa.

Không có mùi vị gì kì quái, ngược lại là mùi bánh thơm nồng, quanh quẩn hồi lâu trong khoang miệng, khiến dư vị đọng lại rất ấn tượng.

Mùi vị…… Không tồi?

Sau khi Cố Vân Khê phản ứng lại, tiếp tục cắn một miếng nữa, lần này, cẩn thận cảm nhận mùi vị một phen.

Giòn thơm ngào ngạt, hơi giống mùi cá chiên, càng nhai càng thơm, khiến người ta muốn nhai mãi không ngừng.

Chờ đến khi ăn ngấu nghiến xong bánh cuốn trong tay, Cố Vân Khê liếm liếm môi, chỉ cảm thấy chưa đã thèm, muốn ăn thêm một cái nữa, nhưng trên bàn, bánh và đồ ăn đều còn rất nhiều, chỉ có duy nhất đĩa bộ hung chiên kia đã bị ăn sạch sẽ, chỉ còn lại cái đĩa trống trơn.

Cố Vân Khê lập tức vô cùng thất vọng, lén duỗi tay túm túm tay áo của Bạch Lập Hạ, "Chẳng phải tối hôm qua chúng ta tóm được rất nhiều bọ rầy hay sao?"

Sao hôm nay chỉ nấu một đĩa nhỏ như vậy?

Nửa câu nói còn lại, Cố Vân Khê chưa nói khỏi miệng, Bạch Lập Hạ đã hiểu rõ, chỉ giải thích nói, "Mẹ ta nói món bọ rầy này tuy ăn rất ngon, nhưng không thể ăn nhiều, cho nên mỗi lần cả nhà chỉ làm một đĩa nhỏ để ăn."

"Nếu muốn ăn thì chỉ có thể chờ mấy ngày nữa mới có thể ăn, những con bắt được ngày hôm qua ngoài số đã làm trên bàn này, thì những con còn lại đều đã cho gà ăn." Không thể ăn nhiều sao.

Đối mặt với món ăn ngon như vậy, lại không thể ăn nhiều, Cố Vân Khê lập tức hơi thất vọng.