Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 560: Bắt bọ rầy




Cố Vân Khê tới một nơi ở mới, lại là nơi mình thích, càng cảm thấy tay nghề nấu ăn của Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường thật sự tốt đến mức không thể chê vào đâu được, buổi tối ăn thả cửa khiến cái bụng tròn vo.

Ăn xong cơm, Cố Vân Khê sắp xếp sách vở mà chính mình mang đến...

Bên trong có rất nhiều loại sách viết về những chuyện kì lạ hấp dẫn mà nàng đặc biệt yêu cầu Cố Tu Văn lấy cho nàng, dự định cùng đám người Bạch Lập Hạ xem, sau đó cùng nhau thảo luận.

Kết quả thấy mấy người Bạch Lập Hạ đều đang dọn dẹp đèn lồng, ống trúc và mấy đồ vật khác,.......

"Vân Khê, chúng ta đi." Bạch Lập Hạ tiếp đón Cố Vân Khê.

"Đi chỗ nào?" Cố Vân Khê hơi tò mò.

"Đi bắt bọ rầy." Bạch Trúc Diệp cười híp cả mắt lại, đưa một cái ống trúc cho Cố Vân Khê.

"Bọ rầy…… là gì?" Cố Vân Khê sửng sốt một chút.

"Ngươi cứ đi rồi sẽ biết." Bạch Lập Hạ lại đưa một cái đèn lồng cho Cố Vân Khê, túm nàng đi ra ngoài.

Cố Vân Khê không rõ nguyên do, nhưng thấy bốn chị em Bạch Thủy Liễu đều vô cùng hào hứng, liền cùng nhau đi ra ngoài.

ên ngoài, ánh trăng từ trên cao chiếu xuống, chỗ nào cũng có con nít xách theo đèn lồng, đi qua đi lại ở những cây gần đó, thường thường khom lưng nhặt thứ gì đó lên, cho vào ống trúc to trong tay.

Bốn người Bạch Thủy Liễu bọn họ cũng rất nhanh bận việc, một bên dạy Cố Vân Khê đi bắt như thế nào.

"Đi vòng quanh rễ cây này đi, ngươi xem, chỗ nào cũng có đó." Bạch Lập Hạ xách đèn lồng theo, làm mẫu cho Cố Vân Khê, thuận tiện nhặt mấy con bọ rầy màu nâu nhạt nhét vào ống trúc.

Cố Vân Khê bắt chước theo bốn người bọn họ, cũng xách đèn lồng theo để đi tìm.

Quả nhiên, trên mặt đất, trong bụi cỏ, bên cạnh rễ cây, trên thân cây, chỗ nào cũng có đám bọ rầy kết bè kết đội vố nhau, kích cỡ bằng ngón tay út, màu nâu nhạt, có phần giống bọ cánh cứng, nhưng lại không thể bay được, chỉ có thể bò tại chỗ.

Bọ rầy cũng không cắn người, chỉ cần coi chúng nó như hạt đậu mà nhặt, sau khi nhặt lên, nhét vào bên trong ống trúc đã đục lỗ thủng là được.

Động tác đơn giản, không cần phí nhiều sức lực đã có thể thu hoạch đầy ống trúc, có thể nói khiến người ta có cảm giác thu hoạch thành công.

Một con, hai con, bốn con, bảy tám con …

Rất nhanh, Cố Vân Khê đã thu hoạch được gần đầy, ống trúc lớn trong tay đã đựng được hơn một nửa

"Nhiều bọ rầy thật đấy." Cố Vân Khê vừa vội vàng bắt bọ rầy, vừa tặc lưỡi nói.

"Đương nhiên rồi, hôm nay là ngày mồng tám, bọ rầy đều đi ra đó." Bạch Lập Hạ đáp.

"Bọ rầy còn chọn ngày đi ra sao?" Cố Vân Khê nghe vậy, hơi kinh ngạc hỏi.

"Người ta nói vào những ngày đơn chứ không phải ngày kép, ví dụ như là ngày mùng một, mùng ba, mùng năm, bọ rầy sẽ rất ít, nhưng nếu là những ngày chẵn như mùng hai, ngày mùng bốn, ngày mùng sáu thì sẽ có rất nhiều bọ rầy." Bạch Trúc Diệp đáp.

"Đúng là thú vị, vật nhỏ này lại còn biết chọn ngày nữa." Cố Vân Khê vừa nói chuyện, vừa nhặt hai con nhét vào ống trúc, lại tò mò hỏi, "Nhưng mà nhiều bọ rầy như vậy là từ đâu ra đó?"

"Mỗi năm khi đến mùa hoa bạch dương rụng, bọ rầy sẽ xuất hiện, người ta nói là cây bạch dương biến hóa ra, nhưng mà chắc là không phải, cũng không biết chúng từ chỗ nào tới, dù sao mỗi năm cũng chỉ có lúc này mới xuất hiện, nên cứ cho là thế đi."

Bạch Mễ Đậu ở bên cạnh nháy, tiếp tục cười nói, "Có điều Vân Khê tỷ cũng thật lợi hại, thế mà lại không sợ sâu, vừa rồi khi bắt đầu đệ còn sợ ngộ nhỡ tỷ sợ sâu không chịu đi bắt bọ rầy đó."

"Hì hì." Cố Vân Khê vênh cằm lên "Lá gan của ta rất lớn đó."

Chẳng qua là lúc nàng ở huyện thành bị Cố Tu Văn quản lý sát sao, lại bận tâm về đến hình tượng mặt mũi trong nhà nên ngày thường tỏ ra lịch sự văn nhã mà thôi.