“Nương, đây đây... đây là cái gì?”
“Cái này gọi là bỏng ngô, cũng gọi là hoa bắp, chính là lúc hạt bắp bị nổ, nổ ra thành hoa, liền biến thành hoa bắp.”
“Hoa bắp này, bởi vì cùng màu sắc với hoàng ngọc, cùng hạt lúa giống nhau, cũng có nơi gọi là ngô, cho nên có người gọi là hoa ngô.
’’
Tô Mộc Lam nỗ lực nói, đem hoa bắp từ trong nồi toàn bộ đổ vào hai cái rổ, lót giấy để trải ra, hoa bắp bên cạnh bị rang đến cả thân mang theo nhiệt độ nóng, càng thêm giòn và vô cùng ngon.
“Nào, trước tiên giúp ta bưng vào trong sân.” Tô Mộc Lam bưng một cái rổ khác trong đó, gọi Bạch Lập Hạ.
Bạch Lập Hạ vẫn còn đang tò mò hạt bắp sao lại biến thành hoa bắp, bèn cầm lấy một hạt hoa bắp mà cẩn thận nhìn, nghe thấy Tô Mộc Lam nói như vậy, liền nhanh chóng bưng cái rổ cùng nhau ra khỏi phòng bếp.
Ba đứa trẻ ở trong sân cũng nghe thấy tiếng lộp bộp bên trong, thậm chí ngửi được mùi thơm phảng phất, nhưng Tô Mộc Lam cũng không kêu bọn họ vào, bọn họ liền cũng không đi xem, lần này thấy Tô Mộc Lam bưng cái rổ ra ngoài, Bạch Trúc Diệp cùng Bạch Mễ Đậu liền vội vàng bu xung quanh.
“Nương, đây là gì?”
“Xem ra là hoa trắng, ngửi vào còn rất thơm.” Bạch Mễ Đậu vểnh mặt lên, “Nương, cái này để ăn sao?”
“Đây là hoa bắp.” Tô Mộc Lam nắm một mớ, phân ra nhét vào lòng bàn tay của Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu, “Phía trên đều chín hết rồi, bọn con thử xem?”
“Lập Hạ đem cái rổ bỏ xuống, cũng nhanh chóng ăn một chút.”
Tô Mộc Lam lại nắm một mớ, đưa cho Bạch Thủy Liễu ngồi bên cạnh, “Thủy Liễu con cũng thử xem.”
“Đa tạ nương.”
Đám nhóc nói lời cảm ơn, đem hoa bắp trắng trong tay nhét vào trong miệng.
Giòn, thơm, ngọt....
Ba loại cảm giác này có thể nói là bộc phát ra trong miệng, sau đó nhanh chóng ngưng tụ lại với nhau, khiến đám nhóc sững sờ một lúc, lại nhét vào miệng một hạt hoa bắp.
Một hạt, hai hạt, ba hạt....
Có thể nói động tác vô thức căn bản không dừng lại được, mãi đến lúc hoa bắp trong tay toàn bộ bị ăn hết, đám nhóc mới liếm môi.
“Nương, hoa bắp này thật sự rất ngon.” Bạch Trúc Diệp khen ngợi nói.
Khi nói câu này, không kiềm được mà lè lưỡi ra liếm vành môi.
Còn có chút ngọt, và mùi thơm đậm đà của hoa bắp.
“Không những ngon, tên cũng vô cùng hay, nương nói hoa bắp cũng gọi là hoa ngô, còn có cái gì nữa....
à đúng rồi, bỏng ngô, cái tên này nghe vào vô cùng mới mẻ.”
Bạch Lập Hạ vô thức vểnh cầm lên.
Nương thật giỏi giang, có thể làm ra món ăn mới mẻ hiếm lạ này.
“Cảm thấy hoa bắp này ăn vào, căn bản không thể dừng lại được, không kiềm được muốn ăn thêm một mớ.” Bạch Thủy Liễu cũng cười nói một câu, mắt cũng hướng về hoa bắp kia trên rổ mà nhìn chằm chằm.
Tô Mộc Lam nhịn không được nhướng mày.
Lúc nãy nàng cũng đã nếm thử bỏng ngô, bởi vì nguyên do không có bơ, mùi vị không đủ đậm đà, nhưng tốt ở mùi vị vô cùng thơm thanh, trọng lượng đường cát trắng cũng cho vào đủ, cho nên ăn vào cũng xem là không tồi.
Nhưng bỏng ngô này hiển nhiên chưa xuất hiện ở nơi này, mặc dù là mùi vị không tệ, Tô Mộc Lam cũng lo lắng bỏng ngô có thể hợp phong thủy hay không, có được mọi người thích.
Nhưng bây giờ Bạch Thủy Liễu người luôn ít để ý nhất đến món ăn, đã nói như vậy, ước chừng loại bỏng ngô này ở đây cũng có thể phù hợp với khẩu vị của mọi người, trở thành một món ăn vặt phổ biến.