"Mấy đứa nói xem, sau này nhà của chúng ta có khi nào sẽ có thêm đệ đệ và muội muội mới không?" Bạch Lập Hạ suy nghĩ một lúc lâu, sau đó đột nhiên hỏi.
"Chắc là sẽ có đấy, cha nương còn trẻ mà…" Bạch Thủy Liễu nói: "Nhưng mà nếu thật sự có thêm thì hy vọng sẽ có thêm muội muội, nương xinh đẹp như vậy, chắc chắn muội muội cũng sẽ vô cùng xinh xắn."
"Vẫn nên là đệ đệ đi, ba người chúng ta đã là nữ tử rồi, xem như là có bạn chơi cùng, trong nhà lại chỉ có một mình Mễ Đậu là nam, dù sao cũng cô đơn hơn.
Nếu có thể thêm một đệ đệ thì hai người bọn họ còn có thể cùng nhau chơi." Bạch Lập Hạ đề nghị.
"Nói cũng có đạo lý." Bạch Trúc Diệp cúi đầu suy nghĩ, rồi nói: "Cho nên, nương tốt nhất nên mang thai long phượng, như vậy là có thể giải quyết mọi vấn đề."
"Đúng vậy!" Bốn đứa nhỏ đều dùng sức gật đầu, thậm chí trên mặt còn treo một nụ cười đầy phấn khích.
Nhưng mà đề tài mang thai long phượng thì bốn củ cải nhỏ cũng chỉ thảo luận với nhau mà thôi, cũng không nói trước mặt Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường.
Cho nên Tô Mộc Lam cũng không biết tính toán và suy nghĩ của bốn đứa nhỏ lúc này, còn đang vô cùng chuyên tâm khâu khâu, may may.
Cho dù công việc may vá có khó khăn đến đâu thì dù sao cũng là một quá trình quen tay hay việc, Tô Mộc Lam đã cảm thấy được động tác của mình thành thạo hơn so với lúc trước rất nhiều, hơn nữa đường may cũng chỉnh tề hơn.
Và sau khi đã may xong một bộ quần áo hoàn chỉnh thì Tô Mộc Lam đã trải phẳng ra và cẩn thận quan sát một lúc.
Tuy rằng không thể so sánh với tay nghề của Bạch Trúc Diệp, nhưng nếu so với tay nghề của những phụ nhân bình thường thì vẫn là có thể chấp nhận được.
Ít nhất khi mặc vào thì người khác cùng lắm cũng chỉ nói một câu là tay của tức phụ nhà này có hơi ngốc mà thôi.
Nói tóm lại là công sức sẽ không phụ lòng người, cuối cùng cũng hoàn thành rồi.
Trong lòng Tô Mộc Lam rất vui vẻ, cầm lấy quần áo chuẩn bị đưa cho Bạch Thạch Đường.
Lúc này Bạch Thạch Đường đang ở trong sân đứng tấn.
Từ sau khi Bạch Thạch Đường trở về thì Tô Mộc Lam vẫn luôn nhìn thấy mỗi ngày sau bữa cơm chiều thì Bạch Thạch Đường đều ở trong sân luyện võ, cho dù có thời tiết như gió thổi lớn hay trời mưa thì cũng gần như không bao giờ gián đoạn.
Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục (*là câu tục ngữ bên Trung, tam cửu là thời gian từ ngày 19 đến 27 sau Đông Chí là thời kì lạnh nhất mùa đông, còn tam phục là thời gian sau lễ Hạ Chí là thời gian nóng nhất trong năm, ý của câu này là người luyện võ phải kiên trì tập luyện kể cả trong thời gian nóng và lạnh nhất năm.
), người tập võ phải chú ý đến sự kiên trì bền bỉ, chắc thân thủ của Bạch Thạch Đường tốt như vậy thì cũng có quan hệ lớn đến điều này.
"Ngươi còn bao lâu nữa thì sẽ kết thúc?" Tô Mộc Lam cười hỏi.
"Chắc khoảng thời gian uống một chén trà nữa, có việc gì sao?" Bạch Thạch Đường thở ra một hơi, sau đó chuyển động tác đứng tấn sang động tác bước ngang ép chân xuống.
"Ta làm cho ngươi một bộ quần áo, ngươi thử một chút xem?" Cho hắn, làm một bộ quần áo?
Bạch Thạch Đường lập tức sửng sốt một chút.
Động tác ép chân có chút cứng đờ, cả người có vẻ hơi mất tự nhiên, đành phải đứng lên trước.
Nhưng bởi vì đứng hơi gấp nên cả người không đứng vững được, hơi lảo đảo một chút.
"Chân có hơi tê dại…." Bạch Thạch Đường hơi xấu hổ ho nhẹ một tiếng, vội vàng chuyển đề tài: "Ngươi cho ta làm quần áo sao?"
"Ừ." Tô Mộc Lam gật đầu: "Từ sau khi ngươi trở về đã giúp đỡ ta không ít việc, ta cũng không biết nên giúp ngươi cái gì nữa, suy nghĩ một chút liền giúp ngươi làm một bộ quần áo, xem như là báo đáp vậy."
Là lời cảm ơn hắn đã tận tâm chăm sóc cả gia đình và nàng.
Hình như cũng không có ý nghĩa nào khác.
Lông mày của Bạch Thạch Đường hơi hạ thấp một chút, gật đầu: "Cảm ơn ngươi."
"Lúc trước ngươi bảo ta đừng khách sáo nên bây giờ ngươi cũng đừng khách khí nữa, nhanh đến thử xem, ta dựa theo kích thước quần áo mà ngươi thường mặc, kích cỡ hẳn là vừa người."
Tô Mộc Lam vừa nói chuyện vừa mang quần áo từ trong phòng ra đưa cho Bạch Thạch Đường.
Bạch Thạch Đường nhận lấy, đi vào phòng phía Tây.
Một lúc sau, Bạch Thạch Đường đi ra, trên người mặc quần áo mới mà Tô Mộc Lam đã làm.