Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông

Chương 546: Không nghĩ ra




"Vừa rồi bị trì hoãn, ta còn chưa chọn xong nguyên liệu, có lẽ muội cũng chưa chọn xong, hai ta đi lên xem một chút đi." Tô Mộc Lam cười nói...

Lục Văn Tình đáp lời, đi cùng một chỗ với Tô Mộc Lam tiếp tục chọn lựa vải dệt.

Chờ sau khi chọn xong vải dệt cho chính mình dùng, Lục Văn Tình thanh toán tiền rồi cáo từ rời đi.

Bên phía Tô Mộc Lam cũng cơ bản chọn xong, bảo tiểu nhị đóng gói lại, chuẩn bị về nhà thì mang về.

Ở tiệm vải dây dưa lâu như vậy, Bạch Mễ Đậu vẫn còn ở bên cạnh Tứ Bảo Trai chưa trở về, Tô Mộc Lam chuẩn bị đi nhìn một cái, thuận tiện chọn thêm vài thứ, cho bọn nhỏ mang về.

Bạch Thạch Đường đi cùng với nàng.

Tiểu nhị nhìn hai vợ chồng bọn họ rời khỏi cửa hàng, nhỏ giọng nghị luận ở sau lưng.

"Thật lợi hại mà, vừa ra tay chính là một đơn hàng lớn trị giá hai trăm lượng bạc, lúc ấy ngươi không nhìn thấy sắc mặt của Lục tiểu thư kia nhăn nhó thành bộ dáng gì đâu."

"Đúng vậy, đúng là không đơn giản, nhưng mà có một chút ta nghĩ không thông, nếu muốn gài bẫy Lục tiểu thư kia, thì có phải chọn quá ít vải dệt hay không, nếu là ta, nhất định ta sẽ chọn nửa cái lầu hai, để vị Lục tiểu thư kia tốn một khoản nhớ đời."

"Xem kìa, ngốc quá, cho nên ngươi chỉ có thể làm tiểu nhị, đạo lý này mà ngươi cũng không nghĩ ra."

"Thế là thế nào?"

"Ngươi nghĩ xem, nếu chọn nửa cái lầu hai vải, sẽ tốn cả ngàn lượng bạc, vị Lục tiểu thư kia tính khí nóng như lửa, há miệng muốn cắn nuốt tất cả, nhưng cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy, cứ ở đó dong dài với nàng ta nửa ngày, chẳng phải là vô dụng hay sao? Phải làm sao để giá cả không tính quá nhiều, nhưng cũng không tính quá thấp, có thể khiến nàng ta khẽ cắn môi ứng phó cho qua, nhưng sau khi thanh toán còn phải xót ruột, thế thì mới coi là thành công."

"Suy nghĩ như vậy cũng quá chu đáo, thảo nào việc buôn bán ở Linh Lung Các của chúng ta phát đạt như vậy, vợ chồng chủ nhân này người nào người ấy đều thông minh mà…" Bọn tiểu nhị thi nhau thổn thức.

Bên này, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam đi vào Tứ Bảo Trai ở bên cạnh, Bạch Mễ Đậu còn ở bên trong, hứng thú phấn khích chọn sách để đọc.

Trên giá bên cạnh đã đặt một chồng giấy và bút lông, hiển nhiên cũng là hắn chọn.

Mà số bút lông kia có sáu cây tất cả.

Tô Mộc Lam nhoẻn miệng nở nụ cười, "Chỗ bút lông này, con dự định cho bốn chị em con một cái, một cái đưa cho Vĩnh Hòa, thế còn cái còn lại thì cho ai thế?"

"Lúc trước Vân Khê tỷ tỷ không phải nói còn muốn tới nhà chúng ta sao, nhị tỷ nói ít nữa chờ Vân Khê tỷ tỷ tới, muốn mang nàng đi lớp học trong tộc đi học, nếu đi học thì nhất định là sẽ cần mấy thứ này, con liền nghĩ trước tiên mua một ít."

Bạch Mễ Đậu ngẩng mặt cười nói, "Nói như vậy, chờ Vân Khê tỷ tỷ tới, để cho tỷ ấy dùng, cũng tỏ vẻ chúng ta hoan nghênh Vân Khê tỷ tỷ mà."

"Không tồi, suy nghĩ vô cùng chu đáo." Tô Mộc Lam gật gật đầu.

Khi Cố Vân Khê tới có mang theo mấy thứ này hay không là một chuyện, bọn họ có chuẩn bị hay không lại là chuyện khác.

Suy nghĩ chu đáo như vậy, cũng đủ để chứng minh bốn chị em này vô cùng thích Cố Vân Khê.

Có điều đúng là Cố Vân Khê hoạt bát đáng yêu, lại hiểu chuyện ngoan ngoãn, Tô Mộc Lam cũng rất thích thú.

Được Tô Mộc Lam khích lệ, Bạch Mễ Đậu cười hì hì "Cha, nương, con muốn chọn một ít sách, những tập sách này đều rất thú vị."

Bên trong Tứ Bảo Trai, ngoài bán những thứ công cụ thuộc văn phòng tứ bảo ra còn bán đầy sách vở.

Tô Mộc Lam gật đầu, "Con cứ từ từ chọn, ta cũng nhìn một chút."

Chỗ bán sách đều có không ít tập truyện không tồi, những câu chuyện về tình yêu, kì văn dị chí, truyền thuyết thần quái, cái gì cũng có.