Tô Mộc Lam cười khẩy nói, "Lúc trước còn nghe nói, Thuận Y Trai là cửa hàng điểm tâm bán chạy nhất ở trong huyện thành, còn nhị phòng nhà họ Lục chỉ giàu có mà thôi, xem ra cũng đều là lời đồn đại vớ vẩn ở bên ngoài, căn bản chính là phân dính trên vỏ trứng để muốn được chú ý mà thôi."
"Chẳng qua Lục tiểu thư không mua được nhiều vải như vậy cũng không có vấn đề gì, rốt cuộc Lục tiểu thư là cái cô nương trong nhà, mỗi tháng tiền tiêu vặt e là cũng căng thẳng, không lấy ra nhiều tiền như vậy cũng là chuyện bình thường, dù sao chuyện này cũng chỉ có vài người chúng ta biết, có lẽ người bên ngoài cũng không biết, Lục tiểu thư yên tâm là được..."
Một phụ nữ quê mùa mà thôn dám cười nhạo nàng như vậy!
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ chịu đựng sỉ nhục như vậy!
Lục Văn Viện chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận xông thẳng lên đầu, tức giận đến mức cả người đều hơi phát run, "Ta vừa rồi nói, bên trong Linh Lung Các này, không có vải dệt mà bổn tiểu thư không mua nổi."
"Cứ lấy tương tự những nguyên liệu mà vừa rồi người phụ nữ nhà quê này muốn, mang cho ta mỗi loại một cuộn!"
Cuối cùng lại bổ sung một câu, "Lấy hai cuộn vải sa tanh dệt"
Nói gì thì nói, cũng phải chọn nhiều hơn so với người phụ nữ quê mùa kia là được.
"Tiểu thư." Nha hoàn Thanh Trúc đứng ở bên cạnh túm túm tay áo của Lục Văn Viện, "Quá nhiều rồi, nếu lão gia biết được sợ là sẽ quở trách tiểu thư đó."
"Sợ cái gì, chẳng lẽ tin thật người phụ nữ nhà quê này có thể mua nổ mấy thứ kia sao? Chẳng qua nàng ta chỉ làm bộ làm tịch, muốn hù dọa chúng ta, chúng ta mà bị người phụ nữ nhà quê này dọa thì mới thật sự xấu hổ chết đi được."
Lục Văn Viện nói, "Đến lúc đó người phụ nữ nhà quê kia không mua nổi, ta sẽ tiện tay đẩy thuyền, chỉ mua một chút thì tốt rồi."
Làm như vậy thì vẫn giữ được thể diện cả bên trong lẫn bên ngoài.
Thanh Trúc vẫn cứ không yên tâm, "Nhưng mà, tiểu thư……" "Dong dài cái gì!" Lục Văn Viện có phần không kiên nhẫn.
Thanh Trúc thấy Lục Văn Viện đã nổi giận, không dám khuyên bảo tiếp, chỉ cúi thấp đầu, đi theo bên cạnh Lục Văn Viện.
Tiểu nhị nghe vậy vội lên tiếng, vội vàng gọi tiểu nhị khác cùng chính mình đi lấy vải vóc mà Lục Văn Viện muốn.
Mấy tiểu nhị ba chân bốn cẳng một hồi bận rộn, rất nhanh đã dọn vải vóc xuống dưới lầu.
"Khách quan, bên này của ngài tổng cộng là 156 lượng bạc, ta tính tròn số cho ngài, trả 150 lượng là được" phòng thu chi kia nhanh chóng gảy bàn tính, rất nhanh đưa ra một con số, cười nói tiếp, "Lục tiểu thư, chỗ này của ngài tổng cộng là 204 lượng bạc, tính tròn hai trăm lượng cho ngài, lại tặng Lục tiểu thư thêm một cuộn gấm trắng."
Tô Mộc Lam thong dong mà cầm hai tấm ngân phiếu từ trong túi tiền ra, một tờ một trăm lượng, một tờ năm mươi lượng, đưa cho phòng thu chi.
"Đa tạ hân hạnh chiếu cố." Trên mặt người của phòng thu chi tràn đầy ân cần cười nói, cất ngân phiếu đi, tiếp theo nhìn về phía Lục Văn Viện, "Lục tiểu thư, chỗ này ngài …"
Sắc mặt của Lục Văn Viện lập tức trắng bệch.
Nàng thật sự không nghĩ tới, người phụ nữ nhà quê này thật sự mua số vải này
Thế thì nàng……
Nên làm cái gì bây giờ?
"Thoạt nhìn, Lục tiểu thư thật sự không thanh toán được." Tô Mộc Lam cất túi tiền đi, nhìn về phía Lục Văn Viện, "Những lời mà Lục tiểu thư vừa mới nói…"
"Thôi thôi, coi như không nghe thấy là được, rốt cuộc Lục tiểu thư ngay cả đồ vật mà người phụ nữ nhà quê ta mua mà cũng không mua nổi, bề ngoài có nói thêm điều gì cũng vô ích."
"Ngươi……"
Lục Văn Viện nghiến răng nghiến lợi, "Ai nói ta không mua nổi!"
"Chẳng qua ta ra cửa không mang theo nhiều bạc như vậy, ngươi đem những cuộn vải này này đến nhà ta đi, để quản gia tính tiền!" "Tiểu thư, này……" Thanh Trúc lập tức kinh hô.
"Câm miệng!" Lục Văn Viện nhìn về phía Thanh Trúc quát.
"Vâng, Lục tiểu thư yên tâm, ta lập tức đi sắp xếp." Phòng thu chi tràn đầy vui vẻ trên mặt, "Có điều tiểu nhị của chúng ta tùy tiện đem vải dệt đưa đến phủ, chỉ sợ quản gia không thừa nhận, tiểu thư vẫn nên lưu một cái chứng từ đi, miễn cho lúc ấy tốn nhiều miệng lưỡi."